Trần Vãn ngủ lơ mơ đến nửa đêm. Mắt cậu khô rát một cách lạ thường. Cậu dụi mắt vài cái rồi vào phòng tắm rửa mặt mới thấy đỡ hơn. Cậu cầm gương lên soi, đôi mắt sưng đỏ của mình phản chiếu rõ ràng trong gương.
Cậu đã khóc ư? Trần Vãn quên mất mình đã mơ gì. Cậu không dám nghĩ lại, vừa nghĩ đến, ngực cậu lại nhói lên, như thể bị ai đó nắm chặt.
Bên ngoài trời tối đen như mực. Trần Vãn không có chút buồn ngủ nào, ngồi thẫn thờ trên giường. Cậu nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ trên cổ tay, kim giây tích tắc chuyển động. Rất lâu sau, cậu lấy tay che mặt đồng hồ lại.
"Họ vẫn chưa về." Sáng sớm, Trần Vãn đón chuyến xe buýt sớm nhất đến đội vận tải. Bảo vệ nhận ra cậu. "Tiểu đồng chí, cậu đừng lo lắng. Tình huống này trước đây cũng từng xảy ra, cuối cùng mọi người đều bình an trở về cả, đừng sợ."
Trần Vãn sao có thể không lo lắng. Đến nơi rồi gửi điện báo bình an là thỏa thuận ngầm giữa cậu và Hứa Không Sơn. Bình thường, đi từ Nam Thành đến An Châu và quay về nhiều nhất không quá một tháng. Dù có bị ảnh hưởng bởi tuyết rơi, cũng không thể nào mất hơn một tháng như vậy.
"Trong đội có phái xe đi tiếp ứng chưa ạ?" Trần Vãn càng lo lắng, biểu hiện càng bình tĩnh. Giọng cậu nhẹ nhàng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
"Tiếp ứng gì. Họ chắc chắn đang trên đường về rồi." Bảo vệ không cho là vậy. Ông hiểu tâm trạng của Trần Vãn, nhưng chạy đường dài gặp phải sự cố chậm trễ là chuyện thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT