Làm quần áo cho Đào Mỹ Lệ không phải là một việc đơn giản. Cô ấy tham gia thử vai cho một bộ phim điện ảnh, không phải một buổi trình diễn thời trang. Do đó, mức độ tinh tế trong thiết kế phải thật vừa vặn, không được để trang phục lấn át phong thái của Đào Mỹ Lệ, nhưng cũng không thể quá mờ nhạt, nếu không sẽ không thể nổi bật giữa một loạt trang phục đến từ Hồng Kông.
Trần Vãn xé một chồng bản thảo đã vẽ dở và vứt xuống sàn. Cậu đã ném hơn chục tờ như vậy, chúng nằm rải rác khắp nơi. Hứa Không Sơn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhặt từng tờ lên và trải ra, vẻ mặt như thể thứ trên tay anh không phải là bản thảo bỏ đi, mà là tâm huyết quý giá của Trần Vãn.
“Lục Nhi, ăn cơm thôi.” Hứa Không Sơn nắm lấy bàn tay trái của Trần Vãn, dùng hơi ấm từ lòng bàn tay mình xua đi cái lạnh ở đầu ngón tay cậu. Trong mắt Hứa Không Sơn, thiết kế của Trần Vãn luôn tự do và tràn đầy niềm vui, nhưng những nếp gấp trên giấy lại cho thấy sự bực bội của cậu lúc này.
Trần Vãn giật mình tỉnh lại từ những suy nghĩ miên man. Cậu cũng cho nốt bàn tay phải lạnh buốt vào trong áo bông của Hứa Không Sơn, thoải mái nhắm mắt lại. “Ấm thật. Sơn ca cứ ăn đi, em giờ không có khẩu vị.”
Giữa chiếc áo bông của Hứa Không Sơn và bộ đồ thu của Trần Vãn còn có một chiếc áo len. Bàn tay của Trần Vãn không thể làm anh lạnh được.
Về thiết kế thời trang, Hứa Không Sơn là một người ngoại đạo, anh chẳng thể giúp Trần Vãn được gì. Nhưng người là sắt, cơm là thép, bất kể Trần Vãn có khẩu vị hay không, Hứa Không Sơn cũng sẽ không để cậu đói.
Không ăn no thì lấy đâu ra sức làm việc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play