“Đừng đoán nữa.” Trần Vãn chuyển chủ đề. “Cậu có muốn mượn vở ghi chép bài giảng không?”
“Muốn!” Vương Lợi An trả lời không chút do dự, sợ rằng nói chậm thì Trần Vãn sẽ đổi ý. “Cậu không cần sao?”
Là tân sinh viên thi đậu vào Nam Kinh bằng thực lực, Vương Lợi An cũng có phương pháp học tập riêng của mình. Nhưng sau khi xem vở ghi chép của Trần Vãn, cậu ấy lập tức kinh ngạc như gặp được thần tiên, làm sao có thể ghi chép một cách gọn gàng, đơn giản và rõ ràng đến vậy.
“Tạm thời tôi không cần, có thể cho cậu mượn vài ngày, kiểm tra xong thì trả lại tôi là được.” Vừa nói chuyện, cả hai đã đến phòng học. Trần Vãn chào thầy giáo Tề Trọng Khang trên bục giảng. “Thầy Tề.”
Tề Trọng Khang là một trong số ít người trong trường biết Trần Vãn có thể may quần áo. Đương nhiên, ông cũng hiểu rõ “người bạn thợ may” kia chính là bản thân Trần Vãn. Và việc Vương Lợi An bán quần áo trong trường, Tề Trọng Khang đoán rằng hai người đã đạt được một thỏa thuận hợp tác nào đó. Ông không những không phản đối, mà ngược lại còn bày tỏ sự mong đợi vào tương lai của họ.
Có nhu cầu ắt có thị trường. Với tầm nhìn của Tề Trọng Khang, ông có thể nhìn ra sự bất thường của hệ thống kinh tế trong nước lúc bấy giờ, tồn tại những nhược điểm rất lớn. Muốn phát triển, nhất định phải cải cách. Ông tin rằng, ngày này sẽ không còn xa nữa.
Tiết học của thầy Tề Trọng Khang rất hay. Ông không bao giờ chỉ nói những gì có trong sách giáo khoa. Mỗi lần đến lớp của ông, Trần Vãn đều học được rất nhiều kiến thức ngoài sách. Vì vậy, mọi người đều lắng nghe rất chăm chú, cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên, họ mới lưu luyến gấp sách lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play