Ánh mắt của Hứa Không Sơn trông ngóng như vậy, khiến Trần Vãn bật cười. Cậu giả vờ nghiêm chỉnh chúc anh ngủ ngon, rồi bước lên cầu thang trong ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi của người đàn ông.
Đèn phòng ngủ và phòng khách lần lượt tắt, Hứa Không Sơn nhìn chằm chằm về hướng cầu thang. Những ngày dài chạy xe đã khiến tinh thần và cơ thể anh mỏi mệt rã rời, nhưng đôi mắt anh chẳng có chút buồn ngủ nào.
Trần Vãn lại dựng tai nghe ngóng động tĩnh ở tầng dưới. Cậu chỉ muốn Hứa Không Sơn chú ý hơn đến sức khỏe của mình một chút, chứ đâu nỡ để anh một mình ngủ lại trên ghế sô pha.
Cầu thang của căn nhà nhỏ lát đá, Trần Vãn đi dép bông, cố gắng giẫm thật nhẹ. Cậu nghĩ mình lén lút như vậy chắc chắn Hứa Không Sơn không biết, nhưng không ngờ trong bóng tối kia, có một ánh mắt vẫn dính chặt lấy cậu.
Trần Vãn tự cho rằng mình đã không bị phát hiện, rón rén đến bên cạnh sô pha. Cậu khom người xuống, thấy Hứa Không Sơn nhắm mắt, trong lòng thầm nhủ: “Vậy mà anh đã ngủ nhanh thế rồi.” Trần Vãn quả thực rất ngưỡng mộ chất lượng giấc ngủ của Hứa Không Sơn, cơ bản chỉ cần nhắm mắt năm phút là anh đã có thể đi đánh cờ cùng Chu Công.
Đã thấy Hứa Không Sơn ngủ, Trần Vãn yên tâm nghĩ, định cúi xuống trộm một nụ hôn lên gương mặt đang say ngủ kia.
Một cảm giác mềm mại chạm lên môi khiến Hứa Không Sơn đang giả vờ ngủ khẽ rung hàng mi. Trần Vãn định rút ra thì một bàn tay đã nhanh như chớp luồn qua eo cậu, mạnh mẽ siết chặt, làm sâu thêm nụ hôn đã cách nhau gần nửa tháng trời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play