Không khí lạnh cứ tràn vào từ cửa sổ. Trần Vãn chống trán lên mặt bàn máy may, người cậu lúc nóng lúc lạnh, là triệu chứng quen thuộc của bệnh cảm cúm.
Cậu biết mình sức yếu không chịu được lạnh, sáng nay đã mặc thêm một chiếc áo len bằng len lông cừu nguyên chất giữ ấm rất tốt, vậy mà vẫn trúng chiêu. Chắc là đêm qua chăn đắp không kín, mấy cái hắt hơi liên tục buổi sáng chính là điềm báo trước.
Trần Vãn siết chặt áo, ra phòng khách rót một chén nước nóng. Hơi nóng từ chiếc cốc sứ truyền đến ngón tay lạnh buốt của cậu, Trần Vãn không khỏi ôm chặt lấy nó.
Có lẽ vì bị cảm, tâm trạng của Trần Vãn vô cùng chùng xuống. Cậu nhìn quanh quẩn, trong tai văng vẳng câu nói của Vương Lợi An: “Căn phòng lớn như vậy, cậu sống một mình có thấy trống vắng không?”
Trống vắng lắm, Trần Vãn thất vọng nhìn quanh, lê bước lên lầu. Cậu không còn tinh lực để nghĩ về vấn đề bông vải nữa, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật sâu.
Nước nóng trong cốc men từ từ nguội đi. Trần Vãn co người lại trong chăn, lạnh hơn cả nước là đôi chân của cậu. Cậu ghét mùa đông.
“Lục Nhi.” Hứa Không Sơn đẩy cửa bước vào. Anh biết Trần Vãn buổi chiều không có tiết học, tìm ở tầng dưới không thấy nên lên lầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT