Dư Duy Tây học rất nghiêm túc. Ban đầu cô giáo cho cô học quốc họa, không ngờ cô lại vẽ tốt ngang ngửa cô giáo. Thế là cô giáo chuyên tâm dạy cô chơi đàn cổ.
Dư Duy Tây có thiên phú về hội họa, còn âm nhạc thì hơi kém một chút. Nhưng dù sao cô cũng là người của Phó Cửu, nên cô giáo không dám mắng cô ngu, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô Dư nên luyện tập nhiều hơn vào ngày thường.”

Vài ngày sau, trong khi Dư Duy Tây đang luyện đàn, vòng sơ loại cuộc thi hoa hậu cũng kết thúc. A Nhã không ngờ lại bị loại.
Cô ta buồn bã, chạy đến tâm sự với Dư Duy Tây và khóc lóc.
Dư Duy Tây thấy A Nhã cũng thật sự không dễ dàng gì. Đi theo anh Ưng hơn hai năm mà hắn không hề nhắc đến chuyện cưới xin. Tuy rằng những năm đó cuộc sống của cô ta khá thoải mái, nhưng số tiền kiếm được lại tiêu gần hết cho anh Ưng. Tiết kiệm không được bao nhiêu thì anh Ưng đã vào tù, cô ta chỉ có thể trở lại làm gái bán hoa. Thế nhưng, lứa mới cứ ào ạt đến. Dù A Nhã từng là hoa khôi, nhưng giờ ai còn nhớ đến cô ta? Những gã đàn ông từng tranh giành cô giờ lại bỏ phiếu cho những người mẫu xinh đẹp khác.
Trò chuyện một lúc lâu, tâm trạng A Nhã bình ổn hơn nhiều. Hai người nói chuyện rất hợp nhau. Dư Duy Tây tiện miệng hỏi một câu: “Làm thế nào để một người đàn ông cởi quần áo cho mình xem nhỉ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play