Sau khi ăn xong một bát bún gạo, Dư Duy Tây gọi một chiếc taxi.
Đồng hồ điểm 10 giờ tối, cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc mới chỉ vừa bắt đầu. Trong xe, radio đang ê a phát một đoạn kịch, Dư Duy Tây nghe đến lim dim sắp ngủ thì tài xế bất chợt gọi: "Cô ơi, đến nơi rồi."
Giật mình, cô vươn cổ nhìn ra ngoài: "Bác tài, đi thêm một chút nữa đi, cháu đi bộ từ đây vào cũng mất mấy phút lận."
"Đằng trước có xe cứu thương với xe cảnh sát, đông người lắm không vào được đâu."
Nghe vậy, cô ngẩn ra, tò mò nhìn về phía trước rồi xuống xe.
Tận Trời là khu ăn chơi lớn nhất Đông Thành, có quan hệ với cả giới xã hội đen lẫn giới chính trị. Vậy mà lại có kẻ dám gây sự ở đây sao?
Người vây xem không ít, các bảo vệ nắm tay nhau tạo lối đi. Dư Duy Tây cố chen qua đám đông, luồn lách giữa những kẽ hở và thấy mấy nhân viên y tế đang vội vã đẩy cáng ra ngoài. A Nhã cũng với vẻ mặt lo lắng đi theo sau.
Dư Duy Tây không nhìn rõ ai là người gặp chuyện, đành chen vào kéo A Nhã đang đứng ở cửa lại để hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
A Nhã lướt mắt nhìn cô, thở dài thườn thượt: "Lan Lan đắc tội với một vị khách, bị trói lại và dùng chai rượu vỡ đâm nát phía dưới."
"Ồ, vậy à. Đáng thương thật." giọng Dư Duy Tây nghe bình thản đến lạ.
Cô đã làm ở hộp đêm này được một năm, ban đầu nghe tin kiểu này thì sợ đến mức chân run rẩy, nói năng lộn xộn. Nhưng sau nhiều lần, cũng được thấy tận mắt một vài vụ, dần dà cô cũng trở nên bình thản.
Ở cái chốn hưởng lạc này, cứ vài bữa lại có chuyện như vậy xảy ra. Ai cũng nói tửu sắc là dễ kiếm tiền nhất, nhưng họ không hiểu rằng, ở đây tiền nhiều thì kẻ biến thái cũng chẳng ít. Những gã đó thích nhất là chơi mấy trò tàn bạo, độc ác. Một đêm làm việc, thưởng hay phạt đều hoàn toàn dựa vào tâm trạng của khách. Nếu ngoan ngoãn, trong quần sẽ được nhét đầy tiền. Nếu không, kết cục sẽ giống như Lan Lan.
Đang nói chuyện, xe cứu thương đã nhanh chóng rời đi. Ngay sau đó, hai cảnh sát bước ra, người đi cạnh trò chuyện chính là anh Ưng, quản lý ca trực.
A Nhã nói khẽ: "Lúc đó có khách khác thấy nên báo cảnh sát, nhưng cảnh sát đến cũng chỉ là chiếu lệ thôi. Có người chống lưng rồi, dù cục trưởng công an đến cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Tội nghiệp Lan Lan, chắc phần thân dưới coi như phế rồi. Mà cũng tại cô ta tham lam lại không biết điều, muốn lấy tiền của người ta mà lại cái này không làm, cái kia không cho."
Dư Duy Tây không nói gì. Mặc dù lăn lộn ở cái chốn phồn hoa này, nhưng cô luôn hết sức cẩn thận. Tiền không đáng để liều mạng thì cô sẽ không kiếm. Suy cho cùng, tiền quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn nhiều, cô phải giữ lại mạng để làm những việc quan trọng hơn.
Quay người bước vào Tận Trời, Dư Duy Tây thay bộ đồng phục rồi thong thả trang điểm.
Không lâu sau, A Nhã đến gọi: "Đến ca rồi, phân phòng đi."
A Nhã là bạn gái của anh Ưng, thường phụ trách sắp xếp ca làm và khách cho các nữ nhân viên. Cô ấy có quan hệ tốt với Dư Duy Tây, khi gặp phải khách khó tính, cô thường lén lút sắp xếp để Dư Duy Tây lên ca muộn hơn, tránh được những kẻ đó.
Lan Lan vừa được đưa ra ngoài là một nhân viên mát-xa. Nhưng những kẻ đến đây, có mấy ai là thật sự muốn mát-xa? Những nhân viên đó cũng chẳng có tay nghề gì, chủ yếu là trò chuyện, dùng đủ mọi chiêu trò để làm khách vui vẻ, kiếm thêm tiền bo. Lan Lan nhận tiền bo của người ta mà lại không cho người ta chiếm lợi, đối phương vừa hay lại là một kẻ có thế lực, đương nhiên sẽ không tha cho cô ta.
Làm nghề này, kỵ nhất là đắc tội khách, bởi khách hàng chính là thượng đế.
Trong phòng, một ông chủ đang chải chuốt tóc vuốt ngược, trông khoảng chừng 50 tuổi. Ông ta phà ra khói thuốc lững lờ, nheo mắt đánh giá những cô gái dưới ánh đèn neon, y như đang chọn hàng. Ánh mắt lướt qua lướt lại vài lần, rồi ông ta lấy đầu mẩu thuốc chỉ vào Dư Duy Tây: "Cô này ở lại."
Các cô gái còn lại không quá nhiệt tình đồng thanh nói "Chúc ông chủ chơi vui vẻ", rồi để lại không gian cho một mình Dư Duy Tây.
"Ông chủ, em là số 14, rất hân hạnh được phục vụ ông." Dư Duy Tây nở nụ cười gượng gạo sau lớp son phấn dày cộp. Người đàn ông cũng chẳng quan tâm nụ cười của cô có thật lòng hay không, chỉ vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần. Chưa kịp ngồi xuống, một bàn tay đã thò tới.
Những gã đàn ông như thế này dễ đối phó nhất, thường là lén lút ra ngoài ăn vụng sau lưng vợ, dùng tiền tiết kiệm từ lương tháng để ăn chơi. Muốn tận hưởng nhưng không dám kéo dài lâu, sợ về muộn vợ sẽ nghi ngờ.
Vừa mới đeo xong, người đàn ông đã vội vàng đè cô xuống.