Đây là một bãi tha ma âm u ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có tiếng gió "vù vù" rung động. Trên mặt đất lầy lội lộ ra những mảnh gạch tàn khuyết, có lẽ không biết bao nhiêu năm trước từng là con đường nhỏ hoa lệ, giờ phút này chỉ còn là một cái xác, giúp cho cái khung cảnh rách nát bất kham này thêm dữ tợn. San sát những ngôi mộ bia rách nát cùng những nấm mồ lớn nhỏ đan xen, hơi thở khô mục bất kham làm người ta căm ghét.

Không trung tối tăm, mặt đất ảm đạm không ánh sáng.

Duy chỉ có một thiếu niên mặc trung y ở đó, lảo đảo dẫm lên gạch, một chân sâu một chân nông mà lướt qua những nấm mồ lớn nhỏ.

Hắn đang nỗ lực tránh thoát những bộ xương khô giãy giụa từ dưới những nấm mồ đó bò ra.

Mặc dù sắc mặt thiếu niên tái nhợt, nhưng đôi mắt hẹp dài lười biếng vẫn còn mang theo vẻ đẹp mê người, phảng phất như đã được khắc sâu vào ấn ký. Trong khoảnh khắc hắn hốt hoảng, vẻ yếu ớt càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp tinh xảo, khiến người ta nảy sinh một loại dã vọng muốn phá hủy, bóp nát. Càng là đồ vật mỹ lệ thanh thấu, khi tổn hại mới càng thêm thỏa mãn khát vọng tăm tối của người ta.

Hắn đẹp thật.

Đẹp đến nỗi phảng phất như hắn đang tản ra ánh sáng nhạt trong bóng tối.

Nhưng Nhan Như Ngọc căn bản không biết hiện tại bản thân trông ra sao, hắn đang giãy giụa, ý đồ chạy đến vị trí chính giữa mộ địa.

Nơi đó có một ngôi mộ lớn nhất, lại là một nấm mồ vô danh.

Hắn nức nở lướt qua những ngôi mộ có ý đồ cào mắt cá chân hắn, cơn đau ở mắt cá chân làm hắn lập tức ngã quỵ trước ngôi mộ lớn nhất kia.

Nhan Như Ngọc đau đớn che đầu lại, vừa rồi tránh né vẫn là không kịp, trên chân lại bị cào bị thương. Nhưng hắn đã đến mộ vô danh, chỉ cần dựa vào ngôi mộ vô danh ấy, những xác khô ngo ngoe rục rịch kia cũng không dám đến gần nữa.

Là mộng.

Nhưng cảm giác đau đớn lại vô cùng chân thật.

Nhan Như Ngọc từ 3 ngày trước bắt đầu thường xuyên gặp phải giấc mộng này.

Sau khi tiến vào giấc mộng, hắn liền sẽ xuất hiện ở bãi tha ma này. Nếu hắn đợi lâu mà không nhúc nhích, những bộ xương khô giấu mình ở nơi táng thân sẽ bò ra, đến lúc đó khắp bãi tha ma đều sẽ là mùi hôi thối hủ bại bất kham kia, thậm chí còn diễn ra rất nhiều lần thảm cảnh tựa như tang thi đuổi người.

Nhan Như Ngọc cũng phải tốn một phen công phu mới biết được rằng nếu chạy trốn đến trước ngôi mộ vô danh này, những thứ kia sẽ không dám đến gần nữa.

Bị thương ở chỗ này, sau khi rời khỏi đây, vị trí tương tự cũng sẽ có vết thương.

Nhan Như Ngọc không dám tưởng tượng nếu hắn chết ở chỗ này thì sao…

Thôi.

Đừng nghĩ.

Hắn che lại vầng trán đang đổ máu, dựa vào ngôi mộ vô danh ngồi xuống.

Thân thể này thực sự quá mảnh mai, yếu đến nỗi chỉ cần chạy vài bước cũng dễ dàng té ngã. Điều này khiến Nhan Như Ngọc vô cùng hoài niệm thân thể cường kiện trước kia của hắn. Aiz, thật đáng giận!

Hắn không hề lưu ý đến việc ngôi mộ vô danh nhiễm máu đã bắt đầu hơi sáng lên.

Nhan Như Ngọc thật ra cũng xem như được sống lại một lần. Nói trắng ra là trọng sinh.

Vẫn là trọng sinh đến một thế giới tu tiên.

Nghe thì rất tốt đẹp, có điều thân thể này của Nhan Như Ngọc lại là của một thiếu niên phế sài.

Tay không thể nhấc, vai không thể vác, ra cửa dễ dàng lảo đảo té ngã, là thể chất mà bất kì ai chứa chấp hắn cũng sẽ bị thương. Điều này làm cho hắn, một người từng cuồng nhiệt với bóng rổ, đau đớn muốn chết.

Phụ thân hắn, Nhan Huy, vô cùng nghiêm túc, lại là một tôn giả tiếng tăm lừng lẫy của Mẫu Hoa Thiên Tông, ít khi có thời gian gặp mặt hắn. Mẫu thân hắn tính tình lãnh ngạo, tu vi cao thâm, sau khi biết hắn không có linh căn tu luyện, liền không thèm liếc hắn thêm một cái. Trong nhà có huynh trưởng tỷ tỷ ưu tú, cả hai đều bái nhập Mẫu Hoa Thiên Tông, đều là thiên tài thông minh. Phía dưới còn có một tiểu đệ, tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã sớm kiểm tra ra Thủy Mộc song linh căn.

Trong cả gia đình, chỉ có Nhan Như Ngọc là một phế vật không thể tu luyện.

Ngoài khuôn mặt kia ra, dường như hắn chẳng có tác dụng gì khác.

Nhan Như Ngọc lớn lên vô cùng xinh đẹp.

Khuôn mặt ấy, dù gọi là tiên cũng không quá lời, cho dù là người chị khí chất xuất chúng Nhan Tễ, đứng trước mặt đứa em trai vô dụng này, vẫn có phần kém hơn một chút.

Vẻ đẹp của hắn khiến người ta kinh diễm, dù họ có phỉ nhổ hắn là phế vật, người ta cũng không thể không thừa nhận vẻ đẹp ấy.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, Nhan gia đối đãi với hắn cũng không tệ, cơm ngon áo đẹp, nô bộc vây quanh, hắn chưa từng thiếu thốn thứ gì.

Ngoài khuôn mặt quá mức xinh đẹp và thân thể mảnh mai vô dụng ra, Nhan Như Ngọc đối với cuộc sống mới mà hắn trộm được này vẫn rất hài lòng.

Không thể tu luyện thì không thể tu luyện, sống cuộc sống giàu sang, bình an vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng này, cũng là một cách sống.

Nhan Như Ngọc cũng không tham lam nhiều.

Hôm nay hắn vốn chỉ định ngủ một giấc ngủ trưa thật ngon, kết quả tỉnh dậy lại thấy mình ở nơi này.

Nhan Như Ngọc đau đầu, cơn ác mộng này đã là lần thứ ba rồi.

"Chẳng lẽ lại phải từ biệt kiếp sống này nhanh vậy sao?" Hắn vừa nghĩ vừa cố xé tay áo che đi vết máu trên trán.

Xé... Xé không được.

"Cái thân thể tàn tạ này..." Nhan Như Ngọc cạn lời.

Quả thực còn yểu điệu hơn cả tiểu thư khuê phòng!

Trong lúc hắn vật lộn với ống tay áo, hắn mơ hồ cảm thấy bãi tha ma này càng ngày càng sáng.

"Ủai?" Nhan Như Ngọc khẽ ngẩn người.

Hắn đến đây hai, ba lần đều thấy nơi này tối tăm đến đáng sợ.

Trong lòng hắn vừa động, đột nhiên quay đầu lại.

Hắn thấy ngôi mộ vô danh cao lớn mà hắn dựa vào đang phát ra ánh sáng nhạt, phảng phất như có quang hoa ngưng tụ, khiến không gian chật chội này trở nên sáng sủa hơn. Nhan Như Ngọc đứng lên, nghiêm túc đánh giá ngôi mộ vô danh mà hắn coi là chỗ che chở, miễn cưỡng phân biệt được những chữ đang biến ảo trên đó.

"C... Tôn... Công Tôn Kham?"

"Mộ của Công Tôn Kham!"

Trên mộ bia là năm chữ lớn rồng bay phượng múa.

Nhan Như Ngọc cảm thấy chân mình mềm nhũn sau khi chạy, bèn ngồi phịch xuống.

"Cái thân thể rách nát vô dụng này.."

"Nhưng mà... Công Tôn Kham?"

Sao hắn cảm thấy có chút quen mắt?

Bắt một người đã bị dưỡng phế đi suốt 15 năm phải động não, thật sự có chút khó khăn.

"Công Tôn Kham... Công Tôn Kham... Bắc Huyền đại lục đúng là có Công Tôn thế gia, nhưng trong số những thiên tài nổi danh có ai tên Công Tôn Kham sao?" Nhan Như Ngọc cố gắng hồi tưởng.

Không đúng, cái tên này không phải ở đây, không phải trong mười mấy năm này hắn nghe được.

Hẳn là ở một nơi xa xôi hơn, ở những chuyện đời trước của hắn... Nhưng sao hắn còn nhớ rõ những chuyện đời trước?

Hắn cũng không phải vai chính của tiểu thuyết, muốn nhớ gì là nhớ được ngay!

"Chờ đã..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Như Ngọc nhíu lại.

Công Tôn Kham, tu tiên, tiểu thuyết... Những từ ngữ này ghép lại với nhau, càng ngày càng không ổn.

Nhan Như Ngọc bắt đầu nhớ lại những mảnh ký ức tàn khuyết.

Kiếp trước hắn là một sinh viên yêu thích thể thao, ngày thường ngoài việc phải lo lắng về bài vở chuyên ngành, hắn chỉ quanh quẩn ở sân bóng rổ hoặc trùm chăn xem tiểu thuyết, mà trước khi xuyên qua, hắn mơ hồ nhớ quyển tiểu thuyết cuối cùng hắn xem là quyển tiểu thuyết lưu hành nhất năm đó về một nam chính hắc hóa tàn bạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play