Ôn Cẩn một đêm không ngủ, cứ như vậy mà yên tĩnh đứng nhìn ngóng bóng đêm bên ngoài cửa sổ, ánh mắt thấp thỏm chìm nổi, màu sắc trong đáy mắt sâu thẳm khó dò.
Sáng sớm ngày tiếp theo, thủ phụ đại nhân không xuất hiện trong buổi thượng triều, mà là nhờ người ta xin nghỉ cáo bệnh.
Đây là lần đầu tiên Ôn Cẩn xin nghỉ kể từ khi vào triều đã ba năm, thật sự nằm ngoài dự kiến của văn võ bá quan.
Yến Thần ngồi trên long ỷ, nghe vậy nhíu mày, trong lòng lại vô cớ sinh ra cảm giác khác thường: “Nghỉ bệnh? Không phải ngày hôm qua Ôn ái khanh vẫn còn khỏe mạnh bình thường sao?”
Các triều thần đều hai mặt nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Yến Thần phân phó: "Nguỵ Trường Hải, truyền một thái y đến Ôn phủ xem, chọn một ít thuốc bổ mang đến đó, nhất định phải làm cho Ôn thủ phụ bình yên vô sự.
Nguỵ Trường Hải cung kính nhận lệnh: “Nô tài tuân chỉ.”
Ánh mắt Yến Thần hơi đổi, nhìn về phía Tiêu Trọng Sơn đứng đầu hàng võ tướng: “Tiêu khanh.”
Tiêu Trọng Sơn bước ra khỏi hàng, khom người nói: “Có thần.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play