Ban đầu, Tiên hoàng cảm thấy làm như vậy có phần bất công với đứa con còn lại, nhưng Thái hậu khuyên nhủ, nếu không hy sinh một người, e rằng cả hai đều không giữ được. Tiên hoàng nghe vậy mới đồng ý, vốn định sau này sẽ bồi thường thật tốt cho đứa con bị cướp đoạt thân phận, nhưng thời gian trôi qua, hắn dần quên đi nỗi áy náy ban đầu, cũng như mọi người, chỉ coi mình có một đứa con trai.
Nghĩa Nga Sinh chính là đứa trẻ song sinh bị mang đi từ khi mới lọt lòng. Từ khi hắn mở mắt chào đời, Trung Thuật cổ sư đã gieo cổ trùng vào người hắn, mục đích là phòng ngừa hắn nảy sinh dị tâm, muốn thay thế đệ đệ. Khi đó, chỉ cần kích nổ cổ trùng này, hắn sẽ tan xác mà chết.
Trải qua mười năm tẩy não và dạy dỗ, Nghĩa Nga Sinh sớm đã khắc sâu lý niệm "Làm bóng cho Thái tử" vào lòng, rồi được đưa về hoàng cung. Từ đó, Thái tử là Thái tử, còn hắn là "cái bóng" vô danh của Thái tử. Trừ khi được gọi ra, hắn chỉ có thể hoạt động vào ban đêm.
Năm Nghĩa Nga Sinh mười hai tuổi, Tiên hoàng chọn người của Thiên Huỳnh tộc làm thị vệ cho Thái tử. Không hiểu vì sao, Thái tử đệ đệ lại bảo hắn đi chọn, còn mình thì trốn đi đâu đó. Nghĩa Nga Sinh bèn đi, giữa một đám người Thiên Huỳnh tộc, hắn liếc mắt chọn trúng Tuyết Huỳnh, người nhỏ tuổi nhất và xinh đẹp nhất.
Tuyết Huỳnh khi đó mới mười một tuổi, vốn không có tên trong danh sách tuyển chọn, bởi thông thường, người Thiên Huỳnh tộc có thể làm thị vệ đều phải trải qua sáu lần thoái hóa kỳ, đạt đến thành niên thể. Tuyết Huỳnh vì cha mẹ đều mất, lại không có chỗ dựa trong tộc, nên tự xin vào cung sớm để hầu hạ con vua.
Tuyết Huỳnh tuổi còn nhỏ, trông vừa non nớt vừa ngoan ngoãn, đôi mắt cún con khiến người ta yêu mến. Nghĩa Nga Sinh nhìn càng thêm thích, chỉ chọn mỗi một mình Tuyết Huỳnh làm thị vệ. Sau này biết Tuyết Huỳnh tuổi nhỏ, nhưng võ nghệ lại bất phàm, Tiên hoàng liền chấp thuận cho Tuyết Huỳnh ở lại, từ đó làm bạn Nghĩa Nga Sinh và Thái tử cùng nhau lớn lên.
Nhưng hai huynh đệ đều ăn ý không tiết lộ bí mật song sinh, bởi đây là điều cấm kỵ không được nói với ai, kể cả người thân cận nhất. Vì thế, Tuyết Huỳnh vẫn luôn không biết sự thật, chỉ coi chủ nhân của mình là Thái tử điện hạ. Mãi đến khi Tiên hoàng băng hà, Nghĩa Nga Sinh tự lập làm "Phế Vương", tranh quyền đoạt vị với Thái tử, thế gian mới vỡ lẽ, hóa ra Thái tử còn có một vị huynh trưởng diện mạo giống hệt.
Còn về "Lâm hạnh"... là khi Nghĩa Nga Sinh và Thái tử mười bảy tuổi, theo quy củ trong cung, cần chọn vài người hầu phòng cho Thái tử, để tăng thêm kinh nghiệm trước khi chính thức đại hôn. Có điều lần này, Thái tử đệ đệ lại thoái thác, chỉ bảo Nghĩa Nga Sinh tự quyết định.
Nghĩa Nga Sinh lúc ấy cảm thấy rất kỳ lạ. Chuyện này đâu phải việc nhỏ, dù hắn có đi chọn lựa thì cuối cùng người ta cũng sẽ vào phòng Thái tử. Thế mà Thái tử lại kêu hắn đi chọn?
Thái tử chẳng hề để ý, nói với hắn: "Ca, năm đệ mười bốn tuổi đã khai trai, sớm đã thân kinh bách chiến. Chỉ có cái lão xử nam ngây thơ như huynh còn chưa hưởng qua hương vị ái dục, đương nhiên phải nhường cơ hội này cho huynh rồi."
Nghĩa Nga Sinh: "..."
Hắn nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày, vẫn không biết nên chọn ai. Hắn luôn là cái bóng của Thái tử, là một kẻ vô danh. Dù có được hắn sủng hạnh, người ta cũng chỉ cho rằng người bên gối cùng mình cộng độ xuân tiêu là Thái tử. Cảm giác này thật sự khiến người ta nghẹn khuất, thà rằng ngay từ đầu đừng nên.
Hắn luôn để ý ánh mắt của người khác như vậy, dù từ nhỏ đã được dạy dỗ cả đời làm cái bóng của Thái tử, nhưng đáy lòng vẫn không cam tâm, muốn gào thét với thế nhân, muốn phát tiết rằng hắn là một người độc lập, hắn không phải Thái tử.
Đúng lúc này, hắn thấy Tuyết Huỳnh, trong lòng bỗng giật mình.
Hắn thích Tuyết Huỳnh. Tuyết Huỳnh là người do chính tay hắn chọn, lại luôn trung thành với "hắn".
Vậy nên hắn có thể... muốn Tuyết Huỳnh chăng?
Ý niệm này vừa nảy sinh, liền không thể nào dập tắt được nữa. Những thị vệ cận thân như bọn họ không phải là không có tiền lệ thị tẩm, nên yêu cầu của Nghĩa Nga Sinh cũng không tính là quá đáng. Hắn đứng ngồi không yên, suy nghĩ thêm hai ngày, bèn phân phó quản sự nội thị bên cạnh đi dò hỏi ý nguyện của Tuyết Huỳnh.
Tuyết Huỳnh lúc ấy có vẻ rất kinh ngạc, đôi mắt luôn rũ xuống nhu thuận cũng hơi trợn tròn. Nghĩa Nga Sinh đứng sau bình phong nhìn lén, hắn không muốn cưỡng ép Tuyết Huỳnh, nên mới bảo người đi hỏi "ý nguyện" của y. Nếu Tuyết Huỳnh không muốn, hắn cũng sẽ không làm khó dễ.
Nhưng Tuyết Huỳnh đã đồng ý, y nói: "Chủ thượng muốn, Tuyết Huỳnh liền cho." Đêm đó, y được tắm rửa sạch sẽ, trần trụi đưa đến trên giường của hắn.
Nghĩa Nga Sinh tâm nguyện đã thành, khi ôm Tuyết Huỳnh vào lòng, hắn vốn rất cao hứng, nhưng nghĩ lại, ngay cả Tuyết Huỳnh cũng không phân biệt được hắn và Thái tử. Niềm hưng phấn và vui sướng ấy lập tức như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, nhiệt độ giảm đi một nửa.