Ngay sau đó, người quản lý lặng lẽ bước đến chỗ Trần Tâm, cất lời xin lỗi: “Anh Trần, xin lỗi, bên bếp nói lô xoài nhập từ Việt Nam về bị trễ do bão, nên không làm được chè xoài bột báng và bánh kếp xoài. Chúng ta đổi món tráng miệng thành chè đậu đỏ được không ạ?”

Đó đều là những món tráng miệng rất đặc trưng của người Quảng Đông. Trần Tâm suy nghĩ một chút rồi khẽ dặn dò vài câu. Người quản lý gật đầu rồi vội vã rời đi.

Khi bữa tối gần kết thúc, Trác Chí Hiên vẫn không thấy Trần Tâm có động tĩnh gì. Thất vọng về cậu, hắn ta đích thân cầm một ly rượu, bước đến vỗ vai cậu.

Đôi khi hắn ta cảm thấy Trần Tâm rất thông minh, nhưng đôi khi lại rất ngốc. Thay vì âm thầm sắp xếp tỉ mỉ từng thứ chu toàn như vậy, chi bằng đứng thẳng trước mặt và nói “Tôi rất ngưỡng mộ anh” thì hơn.

Tất cả những người xung quanh đều nhìn sang và chào hỏi Trác Chí Hiên một cách nhiệt tình. Trác Chí Hiên không chịu rời đi, nên Trần Tâm không còn lựa chọn nào khác ngoài cầm ly rượu lên và đi theo hắn ta.

Khoảng cách mà Trần Tâm nghĩ xa như dải ngân hà, thực ra chỉ cách đó vài bước chân.

Khi Trác Chí Hiên dẫn cậu đến, Triệu Uy Phong vẫn đang nói chuyện với Thẩm Tông Nam.

Gia tộc họ Thẩm là gia tộc duy nhất thống trị ngành kinh doanh cờ bạc ở Hải Thành, và gia đình họ cũng có mối quan hệ thân thiết với gia tộc họ Triệu.

Sau khi họ nói chuyện xong, Trác Chí Hiên giới thiệu: "Uy Phong, đây là Trần Tâm."

Triệu Uy Phong đã nghe quá nhiều lời giới thiệu hoặc tự giới thiệu như vậy trong buổi tối đó, tất cả đều với những gương mặt xinh đẹp, xuất thân danh gia vọng tộc và những nụ cười chân thành đầy kính trọng.

Anh ngẩng đầu lên một cách hờ hững, liếc nhìn Trần Tâm, rồi lịch sự giơ ly lên như một lời chào.

Ánh mắt hắn bình tĩnh và không nán lại dù chỉ một giây.

Trần Tâm không ngạc nhiên. Cậu cũng giơ ly rượu trong tay lên, lịch sự chào “Anh Triệu” và không nói thêm gì, thậm chí còn không mở lời giới thiệu bản thân.

Không phải là cậu cảm thấy thất vọng. Triệu Uy Phong đã gặp quá nhiều người, và Trần Tâm không phải là người đẹp nhất, cũng không phải là người đặc biệt nhất.

Khi còn đi học, rất nhiều người đã viết thư tình cho Triệu Uy Phong. Tất nhiên, Triệu Uy Phong sẽ không xé hoặc vứt chúng đi như nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết nhảm nhí. Sự giáo dục và tu dưỡng của gia đình không cho phép điều đó.

Ngược lại, theo những gì Trần Tâm biết, Triệu Uy Phong thực ra là một người rất lịch sự, nhưng anh có một ý thức ranh giới rất rõ ràng. Anh sẽ nói lời cảm ơn một cách thích hợp rồi từ chối.

Anh có lẽ không nhớ bất kỳ ai trong số những người này.

Thay vì lo lắng về việc liệu mình có thể để lại ấn tượng đặc biệt nào cho Triệu Uy Phong hay không, Trần Tâm quan tâm hơn đến tách trà thảo mộc trong tay người kia.

Anh ấy đã uống cạn, điều đó cho thấy anh ấy khá hài lòng.

Chỉ cần người kia hài lòng là được.

Hải Thành nằm trong vùng nhiệt đới, quanh năm hầu như là mùa hè và khí hậu nóng bức. Vì không có món tráng miệng sau bữa ăn, cậu đã yêu cầu người quản lý đến con hẻm gần đó để mua một ít trà thảo mộc, bao gồm rau má và địa hoàng, có thể giúp thanh nhiệt. Món này bất ngờ lại được yêu thích.

Các vị tiểu thư nghĩ rằng đó là một sản phẩm mới ra mắt của nhà hàng và đã gọi thêm rất nhiều lần.

Trần Tâm không muốn ở lại lâu hơn, nhưng Đàm Hữu Minh, người đang ngồi bên phải Triệu Uy Phong, nói với cậu một cách tình cờ: "A Tâm, mai đi chơi bowling nhé. Tôi muốn đưa Uy Phong đi xem Cầu vượt biển."

Cầu vượt biển, một địa danh của Hải Thành, nối liền đảo Áo và đảo Giới, nơi mà mỗi tấc đất đều đáng giá.

Dự án đấy là một lời đề nghị từ đại lục, và khoản đầu tư được thu hút nhờ sự hợp tác của hai gia đình Triệu và Đàm, cả hai đều có mối quan hệ chặt chẽ với đại lục.

Đây là một vấn đề nan giải mà chính quyền Đặc khu hành chính đã không thể giải quyết. Vào thời điểm đó, do bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng tài chính, thị trường Đặc khu hành chính đang bế tắc, và các cuộc trao đổi kinh tế với đại lục đã giảm xuống mức thấp nhất trong gần một thập kỷ.

Việc khởi công cầu vượt biển là dự án đầu tiên nhằm đáp ứng các chính sách hỗ trợ ưu đãi của đại lục để kích thích nhu cầu trong nước. Kể từ đó, các cuộc trao đổi giữa hai nơi dần dần ấm lên và nền kinh tế của Thượng Hải đã phục hồi. Do đó, cây cầu vượt biển không chỉ có ý nghĩa kinh tế, mà còn có ý nghĩa chính trị quan trọng và là một biểu tượng.

Tuy nhiên, sau khi ba vòng hòa giải và tham vấn về dự án này kết thúc, Triệu Uy Phong đã ngay lập tức bay ra nước ngoài và giao lại cho gia đình họ Đàm. Triệu Uy Phong đã không tham dự cho đến ngày lành tháng tốt của lễ cắt băng khánh thành dự án để hoàn thành và đưa vào sử dụng.

Trần Tâm mỉm cười và trả lời Đàm Hữu Minh: "Holi Mansion chỉ ở phía bên kia cầu thôi. Chúng ta có thể đợi đến ngày kia khi bão tan rồi đến đó chơi bowling và cắm trại. Phong cảnh ở đó cũng rất đẹp."

"Tuyệt! Ôi cái thời tiết chết tiệt này," Đàm Hữu Minh chửi rủa, "Vẫn là cậu chu đáo."

Trần Tâm mỉm cười và không nói gì. Các thiếu gia phải chịu trách nhiệm về những hành động bộc phát bất ngờ của họ, vậy thì cậu tất nhiên là chịu trách nhiệm về việc sắp xếp và giải quyết tàn cuộc rồi. Cậu rất thấu đáo khi nói về thời tiết, bối cảnh sự việc và thậm chí là sở thích của các thiếu gia.

Không còn gì để nói. Trần Tâm không muốn ở lại đây quá lâu và làm mất lòng người khác, vì vậy cậu nâng ly với những người khác và nói: "Tôi sẽ bảo người quản lý thêm trà. Mọi người cứ thoải mái."

Trác Chí Hiên một lần nữa thất vọng vì một người thông minh như vậy thường không nói vào trọng điểm khi thật sự có cơ hội.

Trần Tâm rất dễ khiến ai đó yêu thích mình, tất cả phụ thuộc vào việc cậu có muốn hay không.

Tuy nhiên, Triệu Uy Phong không nằm trong số này.

Triệu Uy Phong nhìn ly trà thảo mộc, rồi liếc nhìn Đàm Hữu Minh đang vẫy tay chào tạm biệt Trần Tâm, không hề cất tiếng.

Đàm Hữu Minh lúc này trông khá bất lực, thì thầm, "Cậu ấy cũng được mà."

Triệu Uy Phong ngả lưng vào ghế, nhấp một ngụm trà, không nói gì.

Đàm Hữu Minh đã biết anh ta nhiều năm, nhưng đôi khi vẫn không thể hiểu hết được.

Có nhiều phe phái ở Hải Thành, và vòng tròn xã giao của họ chưa bao giờ có nhiều người tham gia kể từ khi họ còn trẻ. Tuy nhiên, Trần Tâm thực sự là một người tốt, cả về năng lực, phẩm chất lẫn tính cách. Đàm Hữu Minh không còn cách nào khác ngoài việc tìm đến Thẩm Tông Nam bên cạnh để cầu cứu.

Thẩm Tông Nam, người luôn kín tiếng, cũng thì thầm rằng không sao, mặc dù giọng điệu của anh ta chẳng có cảm xúc gì.

Triệu Uy Phong chỉ đơn thuần là đối đáp với người nọ theo thói quen, nhưng khi Đàm Hữu Minh và Thẩm Tông Nam đều đứng ra để bảo đảm cho người nọ, đó là một điều rất bất thường.

Nhưng Triệu Uy Phong không quan tâm, chỉ nhướng mày nói: "Tôi có nói gì đâu."

Đàm Hữu Minh: "..." Hắn may mắn không chết vì nói chuyện với Triệu Uy Phong trong nhiều năm.

 


 

Sau buổi tiệc, Trần Tâm nhờ người đỗ xe ở cửa trước.

Ngoài phòng, tiếng sóng gầm dưới chân núi rõ hơn, những hạt mưa thành hàng dưới mái hiên, và gió biển mạnh vào ban đêm, thổi bay nhiều hoa đỗ quyên trắng và hoa chuông nở về đêm trên núi.

Trần Tâm không mang áo khoác khi ra ngoài. Gió biển thổi tung chiếc áo sơ mi của cậu, để lộ vòng eo thon gọn và bờ vai thẳng, giống như một cây tre trong mưa đêm.

Nếu có ai đó bước ra từ phía sau cậu, cậu sẽ không cần quay lại, vì thính giác và cả khứu giác của cậu có thể giúp cậu nhận ra đó là ai.

Trần Tâm hơi thẳng lưng, cúi đầu một chút, di chuyển sang một bên và gần như biến mất vào màn đêm.

Triệu Uy Phong không nhìn thấy cậu và đi thẳng qua, một tay cầm áo khoác, tay kia nói chuyện điện thoại, giọng rất trầm.

Người gác cửa đưa chìa khóa cho tài xế của họ. Trần Tâm nghe thấy Đàm Hữu Minh gọi trợ lý của mình: "Đi thẳng đến Anh Trì."

Hang ổ tiêu tiền lớn nhất ở Hải Thành.

Triệu Uy Phong lúc này đã cúp điện thoại, thì thầm một điều gì đó mà Trần Tâm không nghe rõ.

Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy một sự rung động nhỏ nhoi nhưng rõ rệt, như thể có một sợi dây thần kinh ở tận cùng trái tim cậu vừa bị chạm khẽ. Cậu lặng lẽ cầm ô và nhìn họ đi.

Đàm Hữu Minh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe và gọi Trần Tâm đi cùng cho vui. Trần Tâm mỉm cười nhẹ nhàng: "Có lẽ lần sau, anh Đàm. Vẫn còn nhiều vị khách chưa rời đi."

Đàm Hữu Minh cũng rời đi cùng với người bên cạnh.

Trần Tâm đứng thẳng, lặng lẽ nhìn theo hình ảnh chiếc Maybach màu đen được bao quanh bởi chiếc Cayenne và Bentley phóng đi cho đến khi biến mất vào những đám mây đen của sấm sét.

Trần Tâm chớp mắt, gấp chiếc ô đen cán dài lại với một tiếng "tách", quay lại và bước trở lại thế giới ánh sáng rực rỡ của nhà hàng.

 


 

Cơn bão "Tiên Lộ" không kéo dài lâu, và đến ngày thứ ba thì mây và mưa đã tan. Vậy nên sáng sớm hôm đó, Trần Tâm được gọi về nhà cũ.

Đã hai tháng kể từ lần cuối cậu đến đó. Thế mà cậu còn lơ đễnh đi lạc vài vòng dưới chân núi. Khi đến nơi, đồng hồ đã điểm gần mười một giờ.

Mọi người từ phòng thứ hai và phòng thứ ba đều có mặt, bao gồm anh chị em họ, chú bác, và một đám đông người. Tất cả ngồi chơi mạt chược quanh bà Trần. Ngoài ra còn có hai bàn chơi bài bridge, không khí xung quanh rất sôi nổi.

Trần Tâm liếc nhìn nhanh và không thấy Tống Thanh Miểu, vì vậy cậu đi thẳng đến phòng bên trên tầng ba.

Trần Băng Tâm, người đang ở ghế chính, có vẻ mặt bình tĩnh và gõ cây gậy của mình: "Con không chào hỏi ai hết à?"

Trần Tâm dừng lại, bình tĩnh gật đầu với những người bên dưới, và nói bằng tiếng Quảng Đông: "Chào buổi sáng."

Lúc này, mọi người ở bàn bài đều nhìn thấy Trần Tâm – đứa con ngoài giá thú của phòng thứ tư, rất ít khi xuất hiện.

Lúc này, cậu đang đứng nửa chừng trên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ gụ, nhìn xuống từ trên cao và cúi đầu lắng nghe những gì đang diễn ra, điều này dường như có một sự tương phản kỳ lạ.

Tuy nhiên, Trần Tâm đã mắc chứng phong tà từ nhỏ. Ngay cả thầy phong thủy cũng nói rằng cậu là người xui xẻo nhất trong ba thế hệ. Và vì chuyện đó, gia đình họ Trần đã đưa cậu vào một bệnh viện tâm thần và nhốt cậu lại cho đến khi cậu mười hai tuổi.

Mọi người đang bốc bài, và không ai trả lời Trần Tâm, vì vậy cậu cứ thế đi lên.

Phòng bên trên tầng ba rất hẹp. Vì nó ở tầng trên cùng, do bị ảnh hưởng bởi thời tiết ẩm ướt ở Hải Thành quanh năm, những bức tường trắng bị lốm đốm và có một chút thấm nước.

Hầu hết tất cả các chủ sở hữu của gia đình họ Trần đều sống trên tầng hai, chỉ có Tống Thanh Miểu sống trên tầng này.

Vì bà không phải là "kết hôn một cách chính thức", bà đã từng ở với nhiều doanh nhân giàu có ở Hải Thành, và bà đã dùng một số mánh khóe để giữ Trần Tâm. Trần Băng Tâm không thể đuổi bà đi, vì vậy ông đã đưa bà trở về.

Trần Tâm gõ cửa, và có tiếng sột soạt từ bên trong.

"Ai vậy?"

"Là con."

Khóa mở và một cái đầu ló ra từ phía sau cửa: "Con trai à."

Trần Tâm đã quen với điều đó, vì vậy anh chỉ nói "ừm" một cách nhẹ nhàng và bước vào.

Sàn gỗ ọp ẹp phát ra tiếng cọt kẹt. Chắc chắn là vì nó đã không được dọn dẹp trong vài ngày, nên có một lớp bụi và các cạnh đang cuộn lên.

Do thời tiết xấu, ánh sáng trong nhà khá tối tăm. Ánh sáng từ đèn chùm phía trên rất mờ, khiến khuôn mặt của bức tượng Quan Âm trên hốc tường sơn tróc trông có vẻ hơi đáng sợ và méo mó.

Có vài chiếc hộp đựng trang sức rỗng trải ra trên bàn trang điểm.

Trần Tâm nhớ rằng cậu đã mang cho bà một bộ trang sức Tiffany khi cậu rủ bà đi ăn tối vào tuần trước. Đó là một món đồ đấu giá không có trên thị trường. Cậu đã nhờ người mua nó cho mình vì cậu không có được thiệp mời từ nhà đấu giá.

Hơn nữa, cậu luôn chuyển tiền cho bà nửa tháng một lần và số tiền không nhỏ, đôi khi cậu cũng sẽ mời bà đi ăn tối.

Trần Tâm cúi đầu xuống một chút và nhìn đống trang sức. Cậu mím môi và nói nhỏ: "Mẹ, không phải mẹ đã nói là sẽ không đi những chỗ đó nữa sao?"

Tống Thanh Miểu lắp bắp một cách bất lực, cầm điếu thuốc lá mỏng đang gác trên gạt tàn lên, đưa vào miệng, và bắt đầu hút trước bức tượng Phật vàng, không sợ bị Phật trách móc.

Gạt tàn gần đầy tàn thuốc và chưa được đổ.

"Tào Chí đã ém đi tiền lời của mẹ, và Liêu Lục đã gian lận trên bàn poker và lấy đi một bộ Bulgari. Mẹ tức đến mức chỉ muốn muốn giết người."

Bà không phải là người của thành phố này, mà đã bị bán đến đây. Bà luôn nói bằng giọng tiếng Ngô miền Giang Nam mềm mại, và khi nói chuyện với con trai, giọng bà còn đan xen thêm sự ngây thơ và nũng nịu của một cô gái.

Tống Thanh Miểu trông rất khó chịu. Bà chống khuỷu tay lên bàn trang điểm và tựa đầu vào tay. Gương đồng hình bầu dục với các họa tiết hoa phản chiếu vóc dáng thon thả và duyên dáng của bà.

Bà có một khuôn mặt rất trẻ trung, đôi mắt hình quả hạnh, hàm răng như ngọc trai và đôi môi đầy đặn. Bà trông quyến rũ và tao nhã. Ngay cả ở tuổi này, mái tóc đen dài thẳng mượt vẫn giữ được vẻ cuốn hút, không hề lỗi thời.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play