Trần Tâm lái một chiếc Volkswagen cũ, từ tốn nhập vào dòng xe bốn bánh đang di chuyển về cao tốc, hướng ra sân bay.

Ngày đầu tiên có tín hiệu bão số 8, những cây cọ và tử kinh hai bên đại lộ sân bay bị gió bão quật tả tơi. Cần gạt nước trên xe phải hoạt động liên tục mới giữ được tầm nhìn.

Thời tiết cực kỳ tệ. Nhà ga số 2 liên tục phát bản tin thời tiết.

“Cơn bão số 7 trong năm nay, ‘Tiên Lộ’, đã đổ bộ vào bờ biển thành phố chúng ta lúc 11 giờ 36 sáng nay.”

“Do ảnh hưởng của các đám mây đối lưu, tốc độ gió tối đa ở vòng ngoài đã đạt cấp 8. Dự kiến sẽ có mưa lớn trong sáu giờ tới. Cảnh báo mưa đỏ đã được thông báo…”

Bản tin được phát bằng tiếng Quan Thoại, tiếng Anh, rồi cả tiếng Quảng Đông.

Trần Tâm liếc nhìn đồng hồ, rẽ một vòng lớn vào khu vực B3, tìm một chỗ khuất để đỗ xe. Cậu ngả người vào ghế, một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại gác lên cửa sổ. Tư thế của cậu khá thoải mái, nhưng ánh mắt lại dán chặt về phía trước.

Đó là một ngày bão tố, không thích hợp cho việc bay. Thỉnh thoảng có những hành khách vội vã ra vào, nhưng người mà Trần Tâm đang đợi lại không ở trong số đó.

Cậu châm một điếu thuốc để giữ tỉnh táo. Đêm qua cậu gần như không ngủ, sáng nay lại phải vội vàng đến sân bay trước khi bão đổ bộ, vì sợ tắc đường.

Ngọn lửa đỏ cam thắp lên một chút ấm áp mờ ảo, yếu ớt trong bóng tối.

Đài phát thanh Hồng Kông cắt ngang bài hát đang thịnh hành, và bản nhạc tiếng Quảng cứ vang lên đều đều, như có tác dụng thôi miên giữa tiếng mưa rào.

Trần Tâm chuyển kênh.

“TNB đưa tin… Minh Long gần đây đã hoàn thành… thương vụ sáp nhập và mua lại…”

“Hiệp hội Thương mại… cuộc tổng tuyển cử… Hội đồng Lập pháp đã phủ quyết…”

Điện thoại rung, Trác Chí Hiên hỏi Trần Tâm tiệc chào mừng chuẩn bị đến đâu rồi.

Triệu Uy Phong trở về nước, ngay cả Trác Chí Hiên cũng không dám xem nhẹ.

Trần Tâm gửi vài tấm ảnh và nói: “Một nhà hàng biệt thự ở khu vực Vịnh.”

Trác Chí Hiên xem qua, khá hài lòng. Trần Tâm luôn đáng tin cậy và khiến người khác an tâm.

Sau khi nói chuyện công việc, Trác Chí Hiên buôn chuyện: “Nghe nói anh ta về cùng cô Từ?”

“Không,” Trần Tâm dụi tắt thuốc, gạt cần số dứt khoát, nhấn ga, rồi đính chính với bạn mình, “Anh ta về một mình.”

“…” Giọng Trác Chí Hiên trở nên tỉnh táo hơn. Hắn đẩy người phụ nữ ấm áp mềm mại đang trong vòng tay mình ra và ngồi dậy, “Cậu chạy đi theo dõi tên đó à?”

Trần Tâm chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn bước ra từ Cửa B3 cho đến khi người đó bước vào một chiếc Maybach màu đen. Rồi cậu mới lơ đễnh đáp: “Không phải theo dõi, mà là ra sân bay đón anh ấy.”

Là tự mình đón.

“…” Trác Chí Hiên im lặng một lúc, rồi dường như đã quen với chuyện đó, cuối cùng buông ra một câu nói khẽ: “Cậu không sợ chết à, Trần Tâm.”

Trần Tâm bám theo chiếc Maybach với khoảng cách không quá xa, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đang lo.”

Hải Thành gần đây đang trong cơn hỗn loạn, với hội đồng quản trị của Phòng Thương mại và Công nghiệp sắp được thay thế. Các thế lực từ Trúc Đảo, Hạ Long Giới và Sài Gòn Môn đang sẵn sàng hành động. Kể từ tháng trước, trên quần đảo đã xảy ra nhiều vụ không tặc và tai nạn máy bay.

Những thương vụ mua bán đầy hung hãn và cứng rắn gần đây của người đó ở nước ngoài đã lại gây xôn xao dư luận…

Cuộc tấn công xảy ra vài năm trước vẫn còn in đậm trong tâm trí Trần Tâm, và cậu đã cảm thấy bất an trong vài ngày gần đây.

Cậu đoán rằng đối phương hẳn đã trở về trên chiếc máy bay riêng Dassault Falcon 900.

Chiếc Falcon là một máy bay mạnh mẽ có thể chịu được bão nhiệt đới, nhưng việc hạ cánh rất khó khăn và cũng chẳng ai biết liệu nó có bị buộc phải hạ cánh hay không.

Trác Chí Hiên im lặng, bật cười đầy tức giận: “Đến lượt cậu lo à? Cậu nên lo cho chính mình thì hơn.”

Trần Tâm khẽ cười, không trả lời.

Là bạn học hơn mười năm, Trác Chí Hiên hiểu đối phương rõ như lòng bàn tay. Trần Tâm luôn hành xử đúng mực và biết khi nào nên tiến, khi nào nên lui, nhưng nếu đột nhiên cậu làm điều gì đó vượt quá giới hạn, đó nhất định là chuyện lớn.

Trác Chí Hiên khó hiểu: "Sao cậu biết anh ta xuống máy bay ở đâu?"

Sân bay Áo Vũ là một trạm trung chuyển cho nhiều chuyến bay quốc tế. Một số lối ra bí mật đã được xây mới, và một số chính trị gia hoặc nhân vật quan trọng sẽ rời sân bay qua các lối ra khác nhau.

Trần Tâm im lặng một lát, giọng nói mơ hồ: "Tôi có cách của riêng mình."

“……”

Vì cả hai đều là những người trưởng thành đứng ở tuyến đầu của cơn bão, Trác Chí Hiên không cố gắng thuyết phục cậu, mà chỉ đáp lời một cách khách quan: “Nếu cậu còn đi xa hơn nữa, ngay cả tôi cũng khó cứu nổi cậu.”

Giọng Trần Tâm nhẹ nhàng và bình tĩnh: “Không, tôi không có ý định làm gì cả.”

Đây là sự thật.

Người bạn tình đang bám chặt lấy hắn, vì vậy Trác Chí Hiên dặn dò vài điều quan trọng về bữa tiệc rồi cúp máy.

Trần Tâm đi theo chiếc Maybach màu đen cho đến khi thấy nó đi qua đường hầm dưới biển một cách suôn sẻ. Sau đó cậu quay vô lăng sang làn đường bên trái, vượt lên nhanh chóng, bỏ nó lại phía sau.

Trời càng lúc càng tối và đài radio đang phát bài hát "Ngu Công Dời Núi".

Trần Tâm tắt loa, chỉ để lại âm thanh trắng xóa của tiếng mưa rơi trên kính.

Vài ngày sau, tại nhà hàng biệt thự ở Khu vực Vịnh.

Núi Tiểu Đàm được bao bọc bởi biển ở ba mặt. Vào những ngày có bão, ban đêm không có ánh trăng. Hải đăng sáng lên, và dưới chân núi, những con sóng trắng gầm gừ, vỗ bờ.

Bên ngoài gió mưa bão bùng, nhưng bên trong nhà hàng, người ta vẫn uống rượu và trò chuyện.

Bữa tối tưởng chừng hào nhoáng thực chất giống như biển đêm ngoài cửa sổ, với những con sóng khó lường và những dòng chảy ngầm sâu sắc.

Triệu Uy Phong đến không sớm không muộn, theo sau là Thẩm Tông Nam và Đàm Hữu Minh. Ngay cả Trác Chí Hiên cũng phải đứng lùi lại một chút, vì xét về thân phận, hắn ta không thể vượt qua hai người kia.

Trần Tâm đã đến từ lâu và đang đứng ở một góc khuất. Cậu lặng lẽ trao đổi về các món ăn và đồ uống tối nay với người quản lý, dặn nhỏ anh ta hạ nhiệt độ xuống, di chuyển chậu lan dưới đèn chùm pha lê đi chỗ khác, và rượu vang không cần gạn hết, chỉ cần 70% là đủ… giống như một đạo diễn chính đang âm thầm sắp xếp và chuẩn bị một cách cẩn thận.

Không có nhiều khách, tất cả đều là những người đàn ông trẻ tuổi, những công tử cùng thế hệ từ các gia đình danh giá ở Hải Thành. Tuy nhiên, Trần Tâm hiểu rất rõ rằng đây thực sự không phải là vòng tròn xã giao mà Triệu Uy Phong thường lui tới.

Triệu Uy Phong là người kín tiếng, giống như một con rồng không thấy được đầu đuôi. Kim tự tháp trong thế giới danh vọng và tiền tài được sắp xếp một cách nghiêm ngặt. Chỉ có một vài người từ thuở thơ ấu đến lúc trưởng thành, sinh ra từ vạch đích mới có cơ hội đặt chân vào từng tầng của kim tự tháp. Trần Tâm, con trai ngoài giá thú của một doanh nhân giàu có hạng hai, hoàn toàn giống như một kẻ vô danh đang nhìn một tòa nhà cao tầng, hoàn toàn không có mối liên hệ nào cả.

Nói đến, Trác Chí Hiên là bạn học hơn mười năm của cậu, và trong giới công tử thì hắn luôn có người hầu ăn, hầu uống, hầu vui chơi và giải trí.

Trần Tâm rất đa tài, đáng tin cậy, lại không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, đó là lý do cậu được lòng những công tử ấy.

Phải thừa nhận rằng Trần Tâm rất hữu dụng - một người giỏi giao tiếp và khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi ở bên. Ai cũng nghĩ cậu rất tốt và coi cậu như một người bạn xã giao.

Trần Tâm vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ngược lại hành động bận rộn. Mãi đến khi đã yên vị tại bàn ăn, cậu mới có cơ hội nhìn kỹ người đang ngồi ở ghế chủ trì.

Vẻ ngoài của anh ta càng thêm phần thành thục, các đường nét trên khuôn mặt vừa đẹp vừa sắc sảo, cương nghị và tuấn tú, nhưng khí chất lại có phần thoải mái hơn.

Công bằng mà nói, Triệu Uy Phong chưa bao giờ tỏ ra cao ngạo. Có lẽ sức mạnh và quyền lực thực sự không cần phải thể hiện bằng cách giả vờ lạnh lùng và kiêu ngạo. Anh thậm chí có thể được miêu tả là một người có thái độ dịu dàng và mang đến cảm giác dễ gần.

Do đó, nhiều người đã nhân cơ hội này mà thỏa sức nâng ly chúc mừng cả tối.

Đàn ông và phụ nữ, ánh mắt của họ lộ rõ vẻ kính trọng, đan xen với cả khao khát đầy trần trụi.

Người thừa kế chính là mục tiêu để các công tử và tiểu thư tài phiệt tranh giành lẫn nhau.

Trong khi những người cùng trang lứa vẫn đang say sưa với du thuyền, vàng bạc và hàng hiệu, thì Triệu Uy Phong, ở độ tuổi 30, đã trở thành nhà điều hành duy nhất có thể tận dụng vốn đầu tư nước ngoài trong hai năm qua. Những năm gần đây, anh được chính quyền mời đến đại lục để tham dự nhiều cuộc họp chính trị quan trọng. Trong bối cảnh kinh tế Thượng Hải trì trệ, cái tên này đại diện cho sự kỳ vọng và niềm tin.

Trần Tâm lắng nghe những lời chào hỏi của mọi người và thỉnh thoảng gật đầu.

Cậu không có hứng thú với những dịp xã giao này, nhưng sau khi vắng mặt vài năm, cậu vẫn phải xuất hiện vào những dịp thích hợp.

Những ngày này, các phe phái khác nhau đã tranh giành gửi thiệp mời Triệu Uy Phong đến chung vui cùng họ. Triệu Uy Phong đã từ chối một số lời mời và tham dự một số, nhưng không có lời mời nào thoải mái như tối nay.

Để kết hợp thật hài hòa giữa âm nhạc, không gian và bầu không khí cũng là một điều khó khăn, thế nhưng ngay cả độ ẩm của không khí cũng vừa phải một cách không ngờ đến. Triệu Uy Phong, người đã làm việc không ngừng nghỉ trong vài ngày kể từ khi trở về Trung Quốc, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ được thư giãn trong một dịp như thế.

Đàm Hữu Minh thấy anh đã cầm đũa lên mấy lần và rượu cũng gần cạn, nên hỏi: “Món ăn có hợp khẩu vị không?”

Ngay cả khi những người khác không biết về Triệu Uy Phong, hắn ta vẫn biết.

Có mấy khi vị thiếu gia này có thể ăn một bữa ăn tử tế trong một dịp như vậy? Hắn ta là người kén chọn nhất từ khi còn nhỏ. Hắn sẽ không đụng một miếng nào nếu nguyên liệu bị ôi, nấu quá kỹ, hoặc thậm chí nếu cách trình bày món ăn không vừa mắt.

Tuy nhiên, Triệu Uy Phong vốn luôn kiệm lời. Anh chỉ lặng lẽ đặt đũa xuống, khiến người ta không thể biết đâu là thứ anh thật sự thích.

Không thể ngờ được, một người Trung Quốc đã ăn quá nhiều loại đồ ăn ở khắp các đất nước đã từng đi qua như anh, lại cảm thấy rất thoải mái khi ăn đồ ăn địa phương, đầu cũng không kìm được mà gật gù nhẹ.

Đàm Hữu Minh: “…”

Trác Chí Hiên, người ngồi ở vị trí thứ ba từ ghế chính, không thể nghe thấy hai người họ đang nói gì. Đàm Hữu Minh và Triệu Uy Phong lớn lên cùng nhau và luôn thân thiết với nhau hơn hắn ta và Triệu Uy Phong.

Nhưng thấy Triệu Uy Phong dường như đang có tâm trạng tốt, hắn ta nháy mắt với Trần Tâm đang ngồi ở góc.

Ý là cậu nên đi chúc rượu càng sớm càng tốt, đừng làm việc chăm chỉ cả đêm chỉ để làm áo cưới cho người khác.

Hắn ta không tán thành những hành động lén lút của Trần Tâm như theo dõi và giám sát, cơ hội tốt rất hiếm có, xây dựng mối quan hệ “hợp pháp” với vị thiếu gia kia chính là một cơ hội tốt, không nên để nó rơi vào tay người khác một cách vô ích.

Bàn tròn rất lớn. Chỗ ngồi của Trần Tâm ở xa Trác Chí Hiên và thậm chí còn xa hơn Triệu Uy Phong. Trên bàn đầy ắp đồ ăn ngon, rượu vang và tiếng người nói chuyện ồn ào dường như kéo khoảng cách của họ thêm xa hơn, cứ như một dải ngân hà.

Trần Tâm mỉm cười với Trác Chí Hiên tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng bản thân cũng không nhúc nhích. Anh cúi đầu uống trà, tiếp tục lắng nghe những người ở bàn nói về các sự kiện ở Bến cảng Victoria và những bí mật của The Peak.

Những gì Trần Tâm nói, “Tôi không có ý định làm gì cả,” là sự thật, nhưng Trác Chí Hiên dường như không tin điều đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play