Thương Trưng Vũ đã rời đi từ lâu, vậy mà Thái tử vẫn còn nhìn chằm chằm vào đôi tay vừa được bôi thuốc, trong mắt ngập tràn nụ cười.

Chỉ là nụ cười ấy, trong mắt Lan Anh lại quỷ dị vô cùng, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ.

“Điện hạ…”

Lan Anh bây giờ vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc Thái tử đang nghĩ gì.

Bà do dự hỏi: “Điện hạ hôm nay đã gặp Nhị công tử phủ Đại tướng quân rồi ạ?”

Tư Khinh Hàn vẫn nhìn cánh tay mình, như thể đang nhìn một món đồ mới lạ. Đối diện với câu hỏi của Lan Anh, hắn cũng chẳng thèm ngẩng đầu: “Ừ.”

Lan Anh hơi kinh ngạc, trong lòng đã đại khái đoán được, bèn hỏi thẳng:

“Điện hạ dường như không ghét hắn ta?”

Tư Khinh Hàn không trả lời trực tiếp, nhưng Lan Anh đã có đáp án.

Ánh mắt hắn dõi theo phương hướng Thương Trưng Vũ vừa rời đi, mang theo vài phần trầm ngâm:

“Ma Ma, Cô chưa từng gặp người như vậy. Ngươi nói xem, có phải hắn ta thật kỳ lạ không? Rõ ràng chỉ mới gặp lần đầu, vậy mà trong một ngày lại giúp Cô hai lần.”

Thiên hạ này có lẽ ai cũng sẽ bị dáng vẻ ôn hòa vô hại của Điện hạ lừa dối, chỉ riêng Lan Anh là không. Bà nhìn nụ cười nơi khóe môi hắn, toàn thân lông tơ đều dựng đứng.

Bà không biết nên nói gì, dứt khoát im lặng.

Tư Khinh Hàn hơi nhíu mày: “Truyền ngôn chẳng phải bảo hắn hoang dâm vô độ, không chịu quản thúc sao? Sao nhìn lại không giống vậy.”

Lan Anh bất giác toát mồ hôi, sau một lúc lâu, bà chỉ có thể khẽ thở dài:

“Có thể thấy truyền ngôn không thể tin hết. Nhưng Điện hạ vẫn nên quan sát thêm, có những người rất giỏi ngụy trang, bề ngoài một đằng, bên trong một nẻo. Chỉ có lâu ngày mới thấy rõ lòng người.”

Nói gì thì nói, lời đồn cũng chẳng phải hoàn toàn vô căn cứ, ít nhất hắn ta hẳn cũng là hạng người khó ở chung.

Tư Khinh Hàn chống cằm, nhẹ gật đầu: “Ma Ma nói đúng, nhưng trên người Nhị công tử họ Thương mang theo mùi vị rất sạch sẽ, chắc không phải loại dâm tà háo sắc.”

Lan Anh lại nghe ra trong giọng hắn có chút… tiếc nuối.

Quả thật, Tư Khinh Hàn có chút đáng tiếc. Dù sao, kiểu người như vậy không đến mức khiến hắn ghê tởm, nhưng cũng không dễ khống chế. Khó lắm mới gặp kẻ khiến hắn cảm thấy hứng thú.

“Điện hạ hôm nay những hành động ấy… chẳng lẽ là muốn thử Nhị công tử phủ Thương gia?”

“Cô chỉ muốn trêu hắn thôi.” Đôi mắt mèo của Tư Khinh Hàn ánh lên sự cố chấp đầy hứng thú. “Cô không ngờ phản ứng của hắn là như vậy, nhưng… Cô rất thích.”

Lan Anh nhìn nụ cười cong nơi môi hắn, nghe giọng nói dính dấp ngọt ngào kia, trong lòng chỉ thấy rét buốt.

“ Ma Ma, chúng ta ở kinh thành này, cũng cần có người của mình. Cô cảm thấy Thương gia là lựa chọn không tồi, không bằng, chọn bọn họ làm đối tượng lôi kéo đầu tiên đi.”

Lan Anh nhìn ra, Điện hạ muốn đưa cả nhà Đại tướng quân trở thành đám người đầu tiên đứng về phe Thái tử sau khi hắn hồi kinh.

Bà cũng hiểu rõ, người mà Điện hạ để mắt tới, nếu lôi kéo được thì tốt, còn nếu không chỉ có con đường bị hủy diệt.

“Đại tướng quân quả là một lựa chọn không tồi, chỉ là Thương Hách vô cùng trung thành…”

Tư Khinh Hàn mỉm cười ngắt lời: “Nhưng nghe nói Đại tướng quân lại vô cùng thương yêu hai đứa con của mình, đúng không?”

Lan Anh khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Điện hạ.”

“Ma Ma biết không, Nhị công tử phủ Thương gia kia khác hẳn lời đồn bên ngoài. Cô quan sát rất kỹ rồi, hắn hẳn là người rất tốt bụng, mà những kẻ như vậy rất dễ mềm lòng. Hắn sẽ thích Cô, cô có cách để khiến lòng hắn đứng về phía Cô.”

Lan Anh nghiêm túc đáp: “Nô tỳ đã hiểu.”

Tư Khinh Hàn không nói thêm gì, hắn chỉ tiếp tục nhìn vết thương vừa được băng bó nơi cổ tay, khẽ nở nụ cười.

Những vết thương do bọn người Tề quốc gây ra vốn đã lành, còn đây là do chính hắn tự tạo.

Cảm giác đau đớn đối với Tư Khinh Hàn mà nói thật đặc biệt. Nó khiến hắn run rẩy, khiến hắn cảm thấy bản thân thực sự còn đang sống, mỗi lần nhìn máu đỏ tươi chảy ra, hắn luôn không nhịn được mà cảm thán sự kỳ diệu của thân thể con người.

Dù vậy, lúc này được băng bó cẩn thận thế này nhưng cũng không phải là cảm giác tồi.

Bên cạnh dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ thiếu niên kia, trong ánh mắt hắn có một thứ nhiệt độ mà trước nay Tư Khinh Hàn chưa từng được cảm nhận.

Nghĩ tới đó, Tư Khinh Hàn đưa tay khẽ ấn ngực, hắn cau mày một chút, nơi đó có cảm giác lạ lùng, nhưng nhanh chóng bỏ qua.

Dù sao, thuở ở Tề quốc để nuôi cổ bằng máu, để nhanh chóng trở nên cường đại, hắn đã ăn vào vô số độc dược, thân thể vốn đã đầy những dị thường.

Tư Khinh Hàn cười nhẹ, thầm nghĩ hôm nay cũng coi như không tệ thậm chí, hắn còn có chút mong chờ ngày mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play