“Đồ ẻo lả!”
Trong chốn thâm cung, ngoài những cung điện hoa lệ, vẫn có nơi những nơi hoang vắng bị bỏ hoang.
Bên cạnh một cung điện hẻo lánh, Thương Trưng Vũ không biết từ khi nào đã bước chân tới.
Nàng ngoảnh đầu, liền thấy một tiểu đồng chừng sáu tuổi đang ném đá về phía một thiếu niên.
“Đồ ẻo lả! Ghê tởm!”
Thiếu niên kia trạc mười hai mười ba, thân hình gầy yếu, như thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ làm ngã.
Mà tiểu đồng kia ném xong hòn đá thì lè lưỡi, rồi cắm đầu chạy biến.
Đúng là tiểu quỷ!
Thương Trưng Vũ theo bản năng nhìn về phía thiếu niên bị đá trúng.
Chỉ thấy hắn mày mắt cụp xuống, thần sắc không lộ ra nửa phần cảm xúc.
Sợ rằng đây là vị hoàng tử không được sủng ái, ngay cả một hộ vệ bên người cũng không có.
Lúc này, bất luận làm gì cũng khó xử, Thương Trưng Vũ đành giả vờ như chưa thấy gì.
Thiếu niên dường như cũng không bận tâm đến vừa rồi, dung nhan ôn hòa, khí độ nhã nhặn, khiến người ta nhìn mà sinh lòng thương xót.
Nàng đâu hay, ngay khoảnh khắc ấy, nơi cổ tay tiểu quỷ kia có một điểm đen nhỏ lặng lẽ chui vào huyết mạch, theo đó sinh trưởng.
Cũng không ai biết, tối nay tiểu quỷ ấy sẽ vì đau bụng phát sốt mà suýt mất mạng, trong khi thái y lại chẩn đoán không ra nguyên nhân.
Hôm nay, Thương Trưng Vũ phụng mệnh tiến cung, diện kiến Thái tử.
Chỉ là tiểu thái giám dẫn đường lại lỡ ăn phải thứ gì, bụng dạ không yên, cả đường đi cứ khép nép bước gấp, sợ rằng chẳng may xảy ra chuyện khó coi.
Nàng đành bảo hắn chỉ đường đến Đông Cung rồi cho lui trước.
Tuy Nhiên, hoàng cung quanh co đến nỗi Thương Trưng Vũ cứ đi rồi lại đi, cuối cùng lạc đường…
Mà vị Thái tử nàng phải gặp hôm nay, nghe đồn tính tình tàn bạo điên loạn, nếu đến trễ e rằng khó thoát tội.
Nghĩ vậy, nàng định hỏi thiếu niên kia đường đi.
Nhưng bỗng thấy từ trong bụi cỏ đối diện truyền ra tiếng động khả nghi.
Khác hẳn trò nghịch ngợm của tiểu đồng ban nãy, lần này là sát khí sắc bén, lạnh thấu xương.
Từ nhỏ lớn lên nơi biên ải, Thương Trưng Vũ đối với sát khí hết sức mẫn cảm. Đúng lúc này, nàng cùng thiếu niên kia bốn mắt giao nhau.
Chưa kịp nhìn rõ dung nhan hắn, một ám khí đã lao thẳng tới huyệt Thái dương của thiếu niên!
Sắc mặt Thương Trưng Vũ biến đổi.
Trong tay bỗng xuất hiện một viên châu đen, chỉ cần một cái búng tay, châu vỡ nát, ám khí cũng theo đó rơi xuống đất.
Thiếu niên lẳng lặng dõi mắt nhìn nàng.
Biết có người muốn lấy mạng hắn, Thương Trưng Vũ chẳng kịp nghĩ ngợi, vội lao đến nắm lấy cổ tay thiếu niên.
“Còn ngẩn ra làm gì, chạy mau!” Nói rồi kéo hắn bỏ chạy.
Nàng không rành đường cung cấm, lại khy tiện lộ thân thủ mà động thủ. Chỉ đành vừa cứu người vừa giữ kín đáo, tránh để kẻ khác phát hiện.
Một đường né tránh, cuối cùng cả hai trốn vào trước một gian tịnh xá bỏ trống.
Nàng áp tay lên trán hắn, kéo vào trong.
Thấy hắn mấp máy môi định mở miệng, Thương Trưng Vũ sợ hắn phát ra tiếng động dẫn kẻ địch tới, liền vội vàng che miệng, ra hiệu “suỵt”.
Tư Khinh Hàn cụp mi mắt, bên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, ánh mắt chợt tối đi.
Thương Trưng Vũ hoàn toàn không hay, chỉ dán chặt ánh mắt vào ngoài cửa, mãi đến khi nghe tiếng bước chân xa dần, nàng mới thả tay.
“Không sao chứ?” Nàng khẽ hỏi.
Thiếu niên nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau mới chậm rãi lắc đầu.
Hắn cứ im lặng, Thương Trưng Vũ cho rằng hắn có điều khó nói, nên cũng không gặng hỏi thêm.
Khi nàng còn ngỡ rằng hắn là kẻ câm, thiếu niên bỗng lên tiếng, thanh âm ôn nhu tựa gió xuân.
“Ngươi là ai, sao lại một mình đi trong cung?”
Trong mắt hắn ánh lên ý cười dịu dàng.
Thì ra hắn không phải người câm.