Vì Thái phó hôm nay hủy buổi giảng nên mấy người chỉ vào cung chào Thái tử một tiếng.

Thương Trưng Vũ cũng không ở lại lâu, chỉ trò chuyện với Thái tử vài câu rồi cung kính cáo lui.

Khóe môi Thái tử mỉm cười: “Ngày mai gặp, nhị công tử.”

Thương Trưng Vũ ôm quyền hành lễ: “Hẹn ngày mai gặp lại, điện hạ.”

Thiện cảm của nàng dành cho Thái tử lúc này đã bùng nổ.

Ôn nhu, xinh đẹp, lại còn lịch sự thân thiện như thiên sứ nhỏ vị trữ quân như vậy ai mà chẳng yêu cho được.

Tư Khinh Hàn nhìn nàng, ánh mắt vẫn ôn hòa như khi mới gặp, cứ như hắn vốn dĩ luôn là người thế này.

Khi Thương Trưng Vũ vừa quay người định rời đi, nàng chợt thấy thân hình Thái tử khẽ lảo đảo.

Tim nàng lập tức nhảy dựng: “Điện hạ?”

Thấy Thái tử ngã xuống, Thương Trưng Vũ không thể đi được nữa, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.

Nàng cau mày, nhìn vị ma ma bên cạnh đang đứng đực ra như khúc gỗ, vẻ mặt như gặp quỷ khi thấy Thái tử ngã trong tay nàng, liền quát: “Mau truyền Thái y!”

Lan Anh như bừng tỉnh từ cơn mơ, vừa định đi gọi thì Thương Trưng Vũ cảm giác tay áo mình bị Thái tử khẽ kéo.

“Không, đừng gọi Thái y.”

Thương Trưng Vũ khựng lại, bước chân Lan Anh ma ma cũng dừng theo.

Thái tử cúi đầu, giọng yếu ớt:

“Cô nghỉ một lát là được, nhị công tử có thể dìu Cô qua kia không?”

Nghe giọng hắn như vậy, sống lưng Lan Anh bỗng cứng đờ, hoàn toàn không đoán nổi Thái tử muốn làm gì.

Thương Trưng Vũ do dự chốc lát rồi nghiêm giọng đáp: “Thảo dân tuân mệnh.”

Nàng dìu Thái tử vào nội thất, nhìn hắn ngồi xuống giường, trên trán đã rịn chút mồ hôi.

Ngũ quan hắn tinh xảo đến mức xinh đẹp, giờ phút này mày khẽ nhíu lại, trông như pho ngọc điêu khắc tinh mỹ nhưng lại có vết rạn nhỏ, khiến người ta bất giác xót xa.

Trong lòng Thương Trưng Vũ dâng lên nỗi khó chịu, nàng quay sang hỏi Lan Anh ma ma: “Thái tử điện hạ rốt cuộc bị sao vậy?”

Lan Anh không đoán nổi đôi mắt hơi rũ xuống của điện hạ lúc này đang nghĩ gì, không dám mở lời.

Thương Trưng Vũ nhìn thiếu niên ôm khẽ cánh tay phải, chỉ mới mười ba tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Nàng chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt dừng lại trên cánh tay hắn. Không hỏi nhiều, nàng chỉ khẽ nắm lấy cổ tay Thái tử.

Thái tử hơi ngẩng mắt, Thương Trưng Vũ chạm ngay ánh nhìn đen thẫm ấy, tim nàng trong thoáng chốc như đông cứng, cả người cũng khựng lại.

Nhưng cảm giác quái dị chỉ thoáng qua, dường như là ảo giác trong đôi mắt kia rõ ràng chỉ toàn mờ mịt.

Thương Trưng Vũ hít sâu một hơi, nén giận trong lòng, khẽ hỏi:

“Điện hạ, thảo dân có thể xem tay của ngài được không?”

Không nghi ngờ gì, trên người Thái tử có thương tích. Hắn mới chỉ là một đứa trẻ, vậy mà ai đã nỡ ra tay nặng như thế?

Thái tử có chút do dự, cuối cùng cũng không phản kháng.

Khi Thương Trưng Vũ nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cổ tay hắn, sắc mặt nàng lập tức trầm hẳn xuống.

Nàng hạ giọng: “Những vết thương này… là ai gây ra?”

Thái tử không đáp, nhưng Thương Trưng Vũ cũng đã đoán được tám chín phần.

Còn có thể là ai? Chắc chắn là lũ cẩu tặc nước Tề.

Khi còn ở biên quan, nàng từng giao thủ vài lần với quân Tề, cũng nghe nhiều lời đồn về hoàng thất của họ.

Đám kẻ cầm quyền bên đó, vốn chẳng khác nào một bầy điên loạn, gọi là lũ cuồng nhân cũng không quá lời.

Thái tử mới bảy tuổi đã bị đưa sang làm con tin, từng phải chịu những gì thì không cần nói cũng hiểu.

Giờ tuy đã trở về, nhưng đương kim hoàng đế hiển nhiên cũng không phải một người phụ thân tốt. Nàng hiểu được vì sao hắn không muốn truyền Thái y.

Trong hoàng thất, tình thân vốn lạnh nhạt. Những vết thương này không đổi được sự thương xót, chỉ khiến hắn thêm khinh bỉ trong mắt người khác.

Bị thương, ngay cả một người có thể giãi bày cũng không có, có lẽ trong Đông cung này, hắn không tin được bất cứ ai.

Thật sự quá thê lương.

Ánh mắt Thương Trưng Vũ rơi lên chiếc lọ sứ đặt trên bàn chính là lọ kim sang dược nàng vừa đưa hắn khi nãy. Nàng cầm lên, mở nắp, rồi nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.

Đối với nàng, thiếu niên này chỉ là một đứa trẻ, nhưng lời nói lại vô cùng nghiêm túc:

“Đám quyền thần nước Tề bạo ngược tàn nhẫn, dâm loạn vô độ, bá tánh đã khổ không thể khổ hơn. Nghe nói khắp nơi đã có nghĩa sĩ nổi dậy.

Nội loạn tất sẽ tới, chẳng mấy chốc chúng sẽ tự loạn thế cục. Thiết kỵ Đại Vu nhất định sẽ có ngày giẫm nát Tề quốc, đến lúc đó ắt có thể báo thù cho điện hạ.”

Thái tử hơi ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp rơi trên gương mặt Thương Trưng Vũ, một lát sau khóe mắt tràn đầy ý cười: “Ừm.”

Thương Trưng Vũ nghĩ, chắc là hệ thống nhầm rồi Thái tử lúc này rõ ràng vẫn chỉ là một tiểu khả ái chưa hề bị hắc hóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play