Tư Khinh Hàn vẫn còn cầm trong tay lọ kim sang dược mà Thương Trưng Vũ đưa, ngoan ngoãn mỉm cười.
“Không có gì, chỉ là vừa rồi xảy ra chút chuyện thú vị thôi.”
Lan Anh lại cảm thấy khi thấy nụ cười ấy cả người lạnh toát, vội cúi đầu.
Tư Khinh Hàn bỗng nhiên hỏi:
“Đúng rồi, ma ma, Cô vừa mới trở về không rõ tình hình ngoài kia. Nay bên ngoài có lời đồn gì về Cô không?”
Lan Anh ngẩn ra: “Lời đồn… gì cơ ạ?”
Nghĩ tới lời nói ban nãy của ai kia, ý cười trên môi Tư Khinh Hàn càng sâu hơn:
“Ví dụ như tính khí của Cô, nào là khó gần, không dễ chung đụng chẳng hạn.”
Lan Anh kinh hãi: “Sao có thể chứ? Huống hồ điện hạ vừa hồi kinh, ai dám bịa đặt lung tung? Vả lại, người ngoài đều nói ngài hiền lành nhu thuận, nào có ai dám đồn bậy như thế.”
Tư Khinh Hàn vốn cũng nghĩ vậy, thế thì lời đồn ấy từ đâu mà ra?
Nghĩ mãi không ra, hắn bèn bỏ qua.
“Thôi vậy, không quan trọng, nhưng mà ma ma tìm Cô gấp gáp thế, có chuyện gì sao?”
Lan Anh ngẩng lên nhìn vị Thái tử điện hạ trước mặt.
Người ngoài chỉ thấy một nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng chỉ có bà biết rõ đằng sau lớp mặt nạ ấy là bản chất ngoan độc, hiểm ác thế nào.
Bà nuốt khan một ngụm nước bọt, cung kính bẩm:
“Bẩm điện hạ, bên Tề quốc đã có tin báo về. Ảnh vệ đã xử lý xong Tam hoàng tử Tần Hòa, trước lúc chết hắn ta phải chịu thống khổ xương tủy bị gặm nhấm, bảy lỗ trên mặt chảy máu mà chết. Điện ha có thể yên tâm rồi.”
Bóng dáng thiếu niên sau tấm bình phong mảnh khảnh, giọng nói còn non nớt, lại mang theo vài phần hứng thú:
“Là dùng loại Thực Hồn cổ Cô đặc biệt nuôi dưỡng cho hắn ta, đúng không?”
Người phụ nữ trước mặt cúi đầu: “Vâng, điện hạ.”
Thiếu niên khẽ gật đầu, không nói thêm.
Lan Anh đã hầu hạ Thái tử từ nhỏ, theo hắn cả khi sang Tề quốc làm con tin. Nhưng năm đó cùng đi còn có hai vú già, ba hộ vệ nay chỉ còn lại mỗi mình bà sống sót.
Thấy điện hạ không muốn nhắc lại chuyện Tề quốc, Lan Anh nhớ ra một việc khác, cau mày chuyển chủ đề:
“Điện hạ, lát nữa mấy vị bạn đọc mà Hoàng thượng chọn cho ngài sẽ vào cung, ngài định ứng xử thế nào?”
Thái tử hơi nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Ma Ma sao lại nói vậy, chẳng lẽ trong số họ có vấn đề?”
Lan Anh đáp: “Hoàng thượng chọn ba vị bạn đọc hai người thì cũng tạm, đều là con trai của Lễ bộ và Lại bộ Thượng thư, tính tình bình thường. Nhưng người còn lại thì hơi rắc rối…”
Thái tử nở nụ cười hứng thú: “Rắc rối thế nào, nói ta nghe xem.”
Lan Anh đáp: “Người ấy chính là Nhị công tử của Định Quốc Đại tướng quân phủ – Thương Trưng Vũ. Từ nhỏ lớn lên ở biên quan, tính tình thô lỗ, bất cần. Nghe nói tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã là kỳ tài luyện võ, từng làm tới bách phu trưởng. Nhưng đồng thời lại ham mê tửu sắc, mới về kinh không lâu đã đánh cả thế tử phủ Bình Nam Vương.”
Ánh mắt Lan Anh trầm xuống: “Xem ra, tuổi còn trẻ mà đã phóng đãng, khó dạy bảo. E rằng một khi trở thành bạn đọc, tất sẽ gây bất lợi cho điện hạ.”
“Vậy sao?”
Trong đầu Tư Khinh Hàn lập tức hiện ra một khuôn mặt dâm loạn, xấu xí ghê tởm, giống hệt đám hoàng tử ở Tề quốc.
Lan Anh cẩn thận: “Điện hạ, có cần… sớm trừ bỏ để diệt hậu hoạ không?”
Tư Khinh Hàn phẩy tay: “Cũng chỉ thêm một kẻ ghê tởm mà thôi. Cứ để hắn ta từ từ chơi với Cô cũng được, không sao.”
Lan Anh nhìn thấy nụ cười ẩn giấu tà khí trong mắt hắn, lòng run lên.
“Vâng, nô tỳ rõ rồi.”
Bạn đọc à… Tư Khinh Hàn chợt nhớ tới người ban nãy. Hắn ta cũng là bạn đọc của hắn sao? Nghĩ vậy, Tư Khinh Hàn lại thấy sau này chắc sẽ rất thú vị.
Lan Anh cảm giác hôm nay điện hạ tâm trạng tốt bất thường, mà không hiểu lý do.
Không lâu sau, ba bạn đọc tới trước hai, Tư Khinh Hàn nhìn hai gương mặt nhạt nhẽo vô vị kia, ngay cả sự khinh miệt ẩn trong mắt họ hắn cũng thấy rõ ràng.
Trên môi hắn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng… không phải là người hắn muốn gặp.
Rõ ràng hắn đã chờ, sao người không tới? Chẳng lẽ lừa hắn?
Lan Anh nhận ra tâm trạng của điện hạ đang dần sa sút, dù môi vẫn cười, nhưng đáy mắt đã lạnh lẽo.
Ngay lúc ấy, vị Nhị công tử nhà họ Thương kia lại muộn màng xuất hiện, quả nhiên đúng như Lan Anh dự đoán đến trễ thật đẹp mặt.
Hôm nay Thái phó ốm, buổi giảng học bị hủy. Nhưng thư đồng đã nhập cung thì vẫn phải diện kiến Thái tử.
Thương Trưng Vũ là người đến muộn nhất, khi nàng tới, hai vị kia đã về rồi.
Thực ra, chỉ vì nàng không quen đường trong cung, đi theo chỉ dẫn ban nãy của thiếu niên kia rồi… lạc đường.
Mãi đến khi bị thị vệ tuần tra phát hiện, mới được dẫn vòng vòng nửa hoàng cung tới Đông cung.
Cứu mạng, đây là hoàng cung hay mê cung vậy?
Ngày đầu tiên diện kiến Thái tử mà đã muộn, chẳng lẽ sau này hắn sẽ chèn ép nàng sao?
Thương Trưng Vũ ngầm kêu xui xẻo, đến khi hai bóng người trước mặt xuất hiện, tiểu thái giám bên cạnh bẩm:
“Thái tử điện hạ, Nhị công tử Thương gia đã tới.”
Khóe miệng Thương Trưng Vũ co giật.
Xong đời rồi.
Nghe nói hai vị bạn đọc kia đã rời đi, e rằng tên Thái tử biến thái này lại càng khó chịu với nàng.
Nhiệm vụ này quả là gian nan a.
Thương Trưng Vũ không dám ngẩng đầu, chỉ khom người hành lễ:
“Thần, Thương Trưng Vũ – Nhị công tử Đại tướng quân phủ, bái kiến Thái tử điện hạ.”
Vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên lặng ngắt.
Hả?
Nàng thoáng khựng lại, rồi thêm vào: “Thảo dân phụng mệnh nhập cung làm bạn đọc…”
Xong, không khí vẫn y như cũ ngột ngạt và đông cứng.
Cái quái gì thế?
Thương Trưng Vũ theo bản năng ngẩng đầu.
Vừa trông thấy thiếu niên trước mặt với nụ cười dịu dàng kia… nàng hoàn toàn đờ ra.
Trắng trẻo, gầy yếu, dáng vẻ ngoan ngoãn không phải chính là thiếu niên nàng vừa tiện tay cứu giúp sao?
Ai có thể nói cho nàng biết, tại sao thiếu niên ban nãy lại chính là Thái tử?!
Trong lòng Thương Trưng Vũ ngập tràn dấu hỏi.
Theo kịch bản thì Thái tử vốn là một kẻ bệnh hoạn điên loạn cơ mà?
Rõ ràng trông hắn ta ngoan ngoãn thế mà.