Thương Trưng Vũ nghĩ thiếu niên này rất có thể cũng là hoàng tử, không nhịn được hỏi:
“Ngươi từng diện kiến Thái tử chưa?”
Có lẽ do thần sắc trên mặt Thương Trưng Vũ quá mức do dự, thiếu niên liền hỏi lại: “Thái tử làm sao vậy?”
Thấy vẻ tò mò của hắn, Thương Trưng Vũ lưỡng lự.
Thiếu niên khẽ cười: “Ngươi chớ lo, ta sẽ không thuật lại với kẻ khác, bằng không…”
Hắn còn đang suy nghĩ nên nói điều gì mới thêm phần đáng tin.
Thương Trưng Vũ thấy hắn như muốn phát thề độc, vội xua tay: “Không, không cần.”
Thiếu niên kia dáng vẻ thực sự ôn nhu, lễ phép, khiến lòng cảnh giác của Thương Trưng Vũ dần buông xuống.
Người này dễ nói chuyện như vậy có thể loại trừ khả năng là Thái tử.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, rồi khẽ thấp giọng: “Ta chỉ nghe nói… Thái tử không dễ gần, có thật thế không?”
Kỳ thực, lời nàng đã cực kỳ uyển chuyển.
Hung tàn, điên loạn, lãnh khốc, bạo nộ, âm độc mới chính là những gì nàng biết về Thái tử.
Từ nhỏ Thương Trưng Vũ đã lớn lên trong thời đại này, nhưng lần trước bị một trận sốt cao, bỗng nhiên thức tỉnh ký ức kiếp trước, mới phát hiện bản thân là một người xuyên sách.
Đời trước mười lăm tuổi nàng đã chết vì bệnh tim, đời này không khác nào trời ban thêm một kiếp.
Lại còn vô cớ bị trói buộc cùng một cái hệ thống, ép nàng phải đi chinh phục Thái tử phản diện, thay đổi bản chất độc ác của hắn, cuối cùng bị nam chính giết chết, để đạt được một kết thúc có hậu, Nếu không, nàng sẽ bị xóa sổ.
Ban đầu, Thương Trưng Vũ vốn không tin, hệ thống liền vì khiến nàng tin thật, mà mô phỏng mệnh lệnh xóa bỏ.
Mấy ngày ấy nàng suýt bị thiêu cháy trong cơn sốt, đến nỗi phụ thân nàng một đại tướng quân cũng phải lén lau lệ, khóc đến đôi mắt sưng đỏ.
Thương Trưng Vũ đành chấp nhận số mệnh.
Nàng vốn tưởng hễ có hệ thống thì ít ra cũng có kim thủ chỉ.
Ai ngờ hệ thống lại bảo bản thân cấp bậc quá thấp, giao xong nhiệm vụ liền biến mất, chỉ nói lúc mấu chốt mới ra tay tương trợ.
Rốt cuộc, nàng mơ hồ hồ đồ mà gánh lấy trọng trách này.
Theo trong sách viết về Thái tử kia, sao chỉ có thể gọi là khó chung đụng? Hắn căn bản chính là ma quỷ tái thế! Thế mà trọng trách dẫn dắt kẻ như vậy trở thành chính nhân quân tử lại đè nặng trên vai nàng.
Nghĩ đến thôi, Thương Trưng Vũ đã cảm thấy áp lực nặng nề.
Nhưng ở trước mặt người khác, tất nhiên chỉ có thể dùng từ ngữ uyển chuyển để hình dung, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa mà.
Thiếu niên trước mắt không trả lời vấn đề của Thương Trưng Vũ, chỉ nhìn nàng, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn hòa:
“Thái tử khó chung đụng sao? Ta không rõ lắm.”
Đúng vậy!
Trong sách có viết, Thái tử từng bị đưa sang nước khác làm con tin, chịu vô số nhục nhã, tính cách biến dị thành cực đoan.
Nhưng lời này, Thương Trưng Vũ tuyệt đối không thể nói ra.
Nàng nghĩ hắn không biết cũng bình thường: “Cũng đúng, dù sao Thái tử điện hạ cũng vừa mới từ nước Tề trở về.”
Thiếu niên ôn hòa hỏi lại: “Vậy lời này, ngươi nghe từ đâu vậy?”
Thương Trưng Vũ hoàn toàn không phát giác dị thường, chỉ đáp: “Chỉ là lời đồn thôi, ai…”
Nàng thầm than, gặp phải kẻ điên loạn có lẽ là số mệnh của nàng.
Nàng nhìn thiếu niên trước mắt một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, ai lại nhẫn tâm xuống tay độc ác với hắn chứ.
“Còn ngươi, sao lại ở đây? Không phải cung điện quanh vùng này đều bỏ hoang rồi sao?”
Thiếu niên chỉ đáp: “Mẫu thân ta lúc sinh thời từng ở nơi này.”
Thương Trưng Vũ trầm mặc, không biết nên nói gì, một lúc lâu mới thốt được hai chữ: “Xin lỗi…”
Hắn bình thản cười: “Không sao, đã nhiều năm rồi, đều qua cả rồi.”
Thương Trưng Vũ bỗng thấy xót xa cho thiếu niên đồng niên với mình.
Nàng ngập ngừng một lát, liền nhét vào tay hắn một bình kim sang dược mà nàng vẫn thường mang theo người.
Trong ánh mắt ngẩn ngơ của đối phương, nàng liền chuyển đề tài: “Ngươi nói đúng, con người nên hướng về phía trước mà sống.”
“Nếu ta không lầm, ngươi có thương tích trên người đúng không? Đây là thuốc, ngươi giữ lại mà bôi. Người bên ngoài đuổi ngươi hẳn đã đi rồi, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Thiếu niên cầm bình ngọc trong tay, vẫn yên lặng nhìn nàng.
Thương Trưng Vũ cảm thấy hắn dường như không hề biết sợ hãi, cho dù vừa trải qua biến cố như vậy, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt kia giống như mắt mèo, xinh đẹp đến nao lòng, khiến nàng mềm lòng.
Ánh mắt nàng trở nên dịu dàng, không hề tiếc rẻ mà trao ra thiện ý.
“Đi thôi.”
Nói xong, nàng kéo hắn đi nơi khác, mãi cho đến khi đưa hắn đến chỗ trong cung có Ngự Lâm Quân tuần tra, nàng mới hơi thở phào.
Nàng cẩn thận dặn dò: “Hãy cẩn thận, đừng đi đường nhỏ.”
Nói xong, nàng vẫy tay với thiếu niên xinh đẹp kia, nhìn hướng mặt trời để phân biệt thời gian, rồi xoay người rời đi.
Đi được hai bước, nàng lại quay đầu: “Đúng rồi, ngươi có biết Đông cung đi hướng nào không?”
Thiếu niên mỉm cười, chỉ đường cho nàng.
Thương Trưng Vũ gật đầu, lại vẫy tay với hắn lần nữa.
Nàng không hề nhận ra, sau khi nàng rời đi thiếu niên kia vẫn giữ nụ cười trên môi, chỉ là trong đôi mắt ấy đã hiện ra một tia u tối quỷ dị.
Cũng không để ý khi nàng đi xa, có một ma ma bước nhanh đến bên thiếu niên.
“Thái tử điện hạ!”
Ma ma Lan Anh, người đã hầu hạ Thái tử nhiều năm, vội vàng tiến lên cung kính hành lễ.
“Điện hạ, vừa rồi ngài đi đâu vậy? Nô tỳ tìm mãi không thấy.”