Tống Cửu nhíu mày, thấy Lưu Tam Nương không chịu buông tha, bèn hỏi: "Ngươi nói phu quân ta bắt cóc con ngươi? Có bằng chứng không? Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng trước mặt dân làng, mọi người đều đang nghe, ra đến công đường, mọi người cũng có thể làm chứng."
Lần này, không ai trong làng dám nói bừa, sợ bị liên lụy ra công đường. Những người trong tộc họ Ngô vốn nghĩ trong tộc có một phúc tử, cả tộc sẽ đoàn kết lại, nhưng bây giờ bị Tống Cửu nói một câu, các nhà bắt đầu tính toán riêng.
Vì cái gọi là phúc tử mà bị liên lụy vào thì không đáng.
Lưu Tam Nương chỉ vào Nhâm Vinh Trường, nói rằng đã đoạt lại con từ tay hắn, cần gì bằng chứng.
Tống Cửu im lặng nghe Lưu Tam Nương kể lại toàn bộ sự việc, thấy bà ta cũng không thể thêm mắm dặm muối nói bừa, dù sao cũng có dân làng làm việc ngoài đồng đã thấy.
Theo lời của Lưu Tam Nương, có người trong làng nói đã thấy lão tam nhà họ Nhâm ôm đứa trẻ từ trên núi xuống, đi có vẻ vội vàng.
Đợi Lưu Tam Nương nói xong, Tống Cửu mới thong thả nhìn về phía trưởng thôn, nói: "Tại sao nhất định là phu quân ta bắt đi, lỡ như phu quân ta cứu đứa trẻ này thì sao? Đứa trẻ này mất lúc nào, và mất như thế nào? Phải có một lời giải thích chứ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT