“Cái gì?”
Ân Niệm ngây người một chút, không phản ứng kịp.
Nguyên Tân Toái lại chống mặt phải, nhìn nàng cười, giọng hắn ôn nhu, không chút nào giống bộ dạng trước kia người chết trước mặt hắn cũng không động đậy, “Người Hiến tộc cùng với búp bê của mình, là không có gì không nói với nhau cả.”
“Niệm Niệm, ta cùng với ngươi, hẳn là thân mật không có gì ngăn cách.”
Ân Niệm làm rơi cả đũa trên tay, “Ngươi, ngươi sao biết tên ta?”
“Đám xấu xí nhà ngươi là gọi ngươi như vậy trước mặt ta.” Giọng Nguyên Tân Toái vốn đã hay, đọc lên tên nàng càng đặc biệt, “Không phải Niệm Niệm sao?”
Lạt Lạt và Bách Biến đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng.
Không phải sao?
Hai người chớp chớp mắt to.
“Ngươi muốn gọi như vậy cũng được, nhưng cái búp bê đó……” Ân Niệm thần sắc nghiêm túc nói, “Ta không phải là đồ chơi của ngươi, ta có suy nghĩ của mình, có việc muốn làm. Ngươi có hiểu ý ta không? Ta cảm thấy không thích hợp.”
“Hiểu, ngươi muốn làm gì?” Nguyên Tân Toái cũng ngồi thẳng người lại, “Ngươi muốn làm gì, ta đều giúp ngươi.”
“Ta cảm thấy không có gì không thích hợp.”
Ân Niệm ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt của Nguyên Tân Toái, nàng hắng giọng, đây chẳng phải là đang chiếm tiện nghi của người ta sao?
Mọi thứ đều là Nguyên Tân Toái giúp nàng.
Nghĩ đến đây Ân Niệm không nhịn được hỏi: “Ai đã hại tộc các ngươi?”
Sau này có thể giúp thì giúp, đây đều là ân tình nợ nần.
“Rất nhiều.” Nguyên Tân Toái thu lại nụ cười, đáy mắt chợt lóe lên hàn ý.
“Ở Vạn Thú Quốc? Ở Ngũ Châu?” Ân Niệm định giải quyết xong chuyện bên này rồi đi Ngũ Châu đề cao thực lực của mình.
Nguyên Tân Toái lại chỉ nhìn nàng cười không nói, rõ ràng không có ý định để Ân Niệm quản chuyện Hiến tộc.
“Được rồi, có gì cần ta giúp cứ nói.” Ân Niệm ăn xong miếng thịt cuối cùng, buông đũa bắt đầu tự mình mặc y phục ban đêm.
“Ngươi đi đâu?” Nguyên Tân Toái nhíu mày.
“Đi Bách Thảo Sơn Trang đưa thư cho người ta.” Bất quá không phải với thân phận Bạch Lộ, mà là thân phận ‘ma tộc dư nghiệt’.
“Ta cũng……” Nguyên Tân Toái vừa định nói ta cũng đi, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, hắn sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng thẳng người nhìn về phía đông.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyên Tân Toái đột nhiên cảm thấy một trận tâm quý kỳ lạ.
Hướng đông, cách vạn dặm……
Nguyên Tân Toái nhìn về phía đông, giọng nói vô cùng trầm thấp, “Bách Thảo Sơn Trang ta không đi cùng ngươi nữa, ta có chỗ phải đi.”
“Không sao, ta có thể tự đi.” Chỉ cần không phải Hoàng cung, nơi canh phòng nghiêm ngặt, nàng đều có thể tự đi.