May là sau khi Kỳ Kha Kha nói xong câu này, cơ thể cứ như không còn chịu đựng được nữa, mở cơ chế tự động phòng vệ, cậu ngất đi trên xe.
Tài xế ở phía trước không đủ linh cảm, anh ta gần như sợ đến ngẩn người. Anh ta chỉ thấy được làn sương mù mênh mông phía trước mà không nhìn thấy được bất cứ thứ gì bên trong, cũng không nhận ra sự thay đổi trên người Kỳ Kha Kha. Anh ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn hành khách trong xe mình đột nhiên quay ra ngoài rồi phát điên, miệng nói ra những lời kỳ quái, hoang đường như một kẻ mắc bệnh tâm thần, khiến anh ta rùng mình ớn lạnh.
Từ sau khi làn sương mù trong núi rừng trước đó mãi không tan, đã có người nói với anh ta rằng, sự việc bất thường ắt có điều kỳ lạ, và đã có người biến mất trong làn sương đó rồi.
Sau khi Kỳ Kha Kha ngất đi, anh ta mới nuốt nước miếng, rụt rè hỏi: “Xin lỗi, tôi muốn hỏi là… Cậu ta bị bệnh tâm thần sao?”
Hoàng Vô Ác bình tĩnh nói: “Đúng vậy, đầu có vấn đề, bị bệnh tâm thần, thường nói mấy thứ vô bổ, không cần quan tâm tới cậu ta.”
Tài xế vẫn rất căng thẳng: “Tôi nghĩ là vẫn nên đến bệnh viện khám thử, nói mấy thứ đáng sợ thế mà.”
Ngô Tư Vũ: “Ừm ừm, chúng tôi là người dẫn cậu ta đến bệnh viện tâm thần mà, nhóc này chẳng lớn bao nhiêu, người nhà ở thành phố Vân muốn thăm cậu ta, nếu đến bệnh viện tâm thần thì chẳng biết bao lâu mới ra được nên mới dẫn cậu ta về nhà trước.”
“Vậy à, đúng là nên như thế, đứa trẻ còn nhỏ thế này, đáng thương quá.”
Từ sân bay đến thành phố Vân, đi cao tốc không đến một tiếng là đã đến nơi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT