Ý tưởng thành lập ra tổ chức bí mật này là của Müller. Hắn hiểu rằng việc cứu lấy các nhân viên SS sau khi Đế chế sụp đổ sẽ rất khó khăn, thậm chí gần như là bất khả thi, nếu tổ chức không được thành lập ngay từ bây giờ, vào tháng 3 năm 1945. Chỉ khi ý tưởng này được chấp thuận, hắn mới có thể đầu tư cho việc khai phá các tuyến đường thoát hiểm đáng tin cậy đi Mỹ Latin, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha và các quốc gia quân chủ Ả Rập có khuynh hướng ủng hộ Đức Quốc xã cho lực lượng SS. Đặt mua các biệt thự, xe hơi, du thuyền, khách sạn nhỏ dọc bờ biển Địa Trung Hải thông qua những kẻ đại diện và biến chúng thành căn cứ SS; tuyển dụng ngoại binh sẵn sàng làm việc cho tổ chức; chuẩn bị các điệp viên đáng tin cậy nơi biên giới, trong những bộ máy cảnh sát, những công ty đường sắt, hàng không và đường biển trên thế giới.

Müller sở hữu những mật báo viên có quan hệ mật thiết với Vatican và biết rằng con trai của Bormann, Alois, hai mươi tuổi, sắp trở thành linh mục, điều này đi ngược lại với tinh thần đạo đức của người Quốc xã. Tuy nhiên, cậu ta không bỏ đạo, mà được Hitler chấp thuận cho hành động này; Müller cho rằng vị Đổng sự Đế chế đã khéo léo thuyết phục Quốc trưởng rằng cậu bé đang "hy sinh sự nghiệp thế tục" của mình để thâm nhập vào giới tu sĩ thân cận với Giáo hoàng, nhân danh lý tưởng của Chủ nghĩa Quốc xã, mà không hề có ý định chống lại lý tưởng ấy.

Chỉ đến đầu tháng Ba, Müller mới nhận được thông tin khiến hắn ta tin chắc rằng Bormann đang chuẩn bị các kênh bí mật cho việc di tản những thành viên đặc biệt trung thành với Đảng Quốc xã đi khắp thế giới, và tin rằng ông ta sẽ có thể sử dụng mối quan hệ với một số linh mục Vatican thông qua bộ phận ngoại giao địa phương cho mục đích này, những kẻ đã giữ liên lạc với Berlin từ năm 1933, khi Hitler vừa lên nắm quyền.

Müller cố gắng tìm hiểu cách Bormann xây dựng các kênh di tản bí mật của mình, nhưng vị Đổng sự Đế chế rất biết cách giữ mồm miệng. Tuy nhiên, Müller đã xoay xở để có được thông tin rằng một số viên chức của Đảng Quốc xã được thừa nhận tại các Đại sứ quán ở những quốc gia trung lập đang tích cực tìm cách di tản bất hợp pháp những kẻ có thể bị tuyên bố là tội phạm chiến tranh đi khắp thế giới.

Và sau đó, hắn ta khai rõ với Bormann rằng hắn ta còn biết nhiều hơn thế.

- Vậy thì sao? - Vị Đổng sự Đế chế hỏi mà không thèm ngước mắt lên nhìn Müller. - Giả sử người của tôi thực sự làm ra loại chuyện này đi. Anh có nghi ngờ ai trong số họ có hành vi không trung thực không? Vì lợi ích cá nhân? Họ có che giấu sự thật trước mặt tôi không? Hay là nói dối?

"Khi nào thì ông ta mới bắt đầu nói chuyện thẳng thắn với mình đây?" Müller nghĩ. "Ông ta lúc nào cũng dè dặt, lúc nào cũng sợ hãi điều gì đó, chẳng tin tưởng ai cả... Vậy thì tại sao ông ta lại mời mình cùng tham gia vào mọi nỗ lực của ông ta? Tại sao - sau khi gặp Stierlitz - ông ta lại nói về sự cần thiết của việc phải liên tục hợp tác để phối hợp các hành động chung? Khi nào thì ông ta mới hiểu rằng ta không thể không tin tưởng lẫn nhau? Khi nào thì ông ta mới bắt đầu nói ra sự thật?"

- Tôi không nghi ngờ bất cứ ai, thưa Đổng sự Đế chế, nhất là khi chuyện có liên quan đến người của ngài. Tôi chỉ nghĩ rằng việc xử lý các vấn đề kỹ thuật không có lợi cho ngài - ngay cả khi việc này có liên quan tới một vấn đề hệ trọng như số phận của các quan chức Đảng Quốc xã. Công nghệ là lĩnh vực của các kỹ thuật viên như tôi, chứ không phải của các chính trị gia... Những kẻ thù của ngài - nếu chúng biết được chuyện này - chắc chắn sẽ buộc tội ngài là kẻ chủ bại; họ sẽ nhấn mạnh rằng ta đã có một bộ phận phụ trách các tổ chức nước ngoài của Đảng Quốc xã do Bohle đứng đầu, vậy tại sao lại tạo ra một tổ chức tương tự; lũ Bolshevik sẽ bị đánh bại gần Berlin, chiến thắng đang tới gần, và tất cả những thứ kiểu vậy... Còn công ty của tôi có quyền yêu cầu phê chuẩn việc thành lập một trung tâm trù bị mật, cho phép chúng ta - trong trường hợp cuộc chiến dẫn đến một kết cục bi thảm - cứu lấy hàng trăm nghìn chiến sĩ trung thành của Chủ nghĩa Quốc xã. Tôi sẽ lý giải sự cần thiết của việc này bằng thực tế là một số nhà ngoại giao và quân nhân của ta hiện đang nung nấu ý tưởng về khả năng tạo dựng một nền hòa bình riêng biệt; những kẻ phản bội như vậy không có quyền được ta bỏ sót mà không phải chịu giám sát ngoài hải ngoại; cần phải khẩn trương cử người của tôi ra nước ngoài để theo dõi bọn vô lại này ở bất kỳ ngõ ngách nào trên thế giới, ngăn chặn những âm mưu ghê tởm của chúng... Tôi thậm chí còn sẵn sàng yêu cầu Schellenberg cung cấp một số dữ liệu về thứ, được cho là, mầm mống của một cuộc nổi dậy chống lại ảnh hưởng của đám người Hoa Kỳ đang chín muồi ở Mỹ Latin; điều này, tôi nghĩ, sẽ chiếm được sự quan tâm của Quốc trưởng - khía cạnh tấn công, và giờ đây, đối với ông ấy, nó giống như một liều thuốc làm xoa dịu vết thương...

- Vậy à? - Bormann gãi tai. - Một đề xuất hay đấy. Hãy soạn thảo một bản ghi nhớ, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Quốc trưởng về tính hợp lý của một đề xuất như thế này. Anh có dự tính gì chưa?

- Tôi đã cho thiết lập các kênh nhằm bí mật di tản nhân sự cần thiết từ Đế chế tới những nơi an toàn. Có những khách sạn ở châu Âu mà ta có thể lấy với giá rẻ như cho; du thuyền vô chủ còn đang neo đậu tại các hải cảng Mỹ Latin, chúng có thể được mua lại với giá bằng một nửa từ các họ hàng xa của ta... Tôi đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng tôi cần được thông qua để có thể hành động; ngài phải hiểu rằng hoạt động từ người của tôi ở ngoại quốc sẽ ngay lập tức bị phát hiện bởi đám Schellenberg, do đó, Himmler sẽ hỏi tôi câu: "Vì mục đích gì? Cho ai? Ai là kẻ đã cho phép?"

- Vậy nếu tôi hỏi hai câu đầu tiên trong ba câu hỏi mà anh đã đề cập bên trên thì sao?

— Tôi sẽ trả lời... Tôi sẽ trả lời ngài... Hiện, tôi đang sở hữu bảy mươi nghìn tài liệu tuyệt vời trong tay — hộ chiếu, bằng lái xe, công chứng — từ Paraguay, Argentina, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Ai Cập, Singapore, Chile... Tôi đã phỏng vấn bảy nghìn thành viên SS, những người có ích cho công việc tương lai của chúng ta: năng động, thông minh, trẻ trung, tháo vát... Để thử nghiệm một vài kênh di tản, tôi đã phê duyệt một ván: tôi cử một đồng nghiệp của mình qua Đức bằng hộ chiếu giả với lệnh vượt biên trái phép sang Thụy Sĩ, sau đó qua Ý, đến Rome và đổi bản sao của tôi lấy bản gốc từ Vatican.

— Người của anh ở Vatican là ai vậy? — Bormann hỏi với giọng nặng nề.

— Tôi sẵn sàng đưa cho ngài danh sách, tôi hay lẫn những cái họ Ý với nhau.

— Cảm ơn anh. Tôi sẽ rất muốn biết, bởi tôi không hay biết gì về Vatican, — Bormann nhận xét. (Và Müller lại nghĩ: tại sao ông cứ phải nói dối hoài vậy? Có ích gì đâu cơ chứ? Rốt cuộc, thằng con Alois của ông đã cắm rễ ở Vatican rồi kia mà.) - Nói đi, - Bormann hỏi. - Tôi đang nghe đây.

- Tôi đã cảnh báo người này, - Müller thở dài nói, - rằng trong trường hợp thất bại - dù chuyện có xảy ra trong Đế chế, ở Thụy Sĩ hay Ý - tôi sẽ không giúp cậu ta, tôi sẽ bác bỏ, sẽ bán đứng, mọi thứ phải được sắp sao cho gần với một tình huống chiến sự nhất có thể...

Müller lục túi, lấy ra một tờ điện tín quốc tế nhàu nát và đưa cho Bormann.

- Đây là cái gì? - ông ta hỏi.

— Ngài nhìn này... Cậu ta đã gửi cho tôi một tin nhắn từ Buenos Aires... Xin đừng để ý đến nội dung làm gì... Nó được giải mã ra như sau: "Tôi đã được nhận vào làm nhân viên quảng cáo cho một công ty Tây Ban Nha tên "Cuenha". Tôi có thể tậu hai căn nhà ở một khu vực hoang vắng gần Punta Arenas, một nơi có thể tiếp nhận tàu ven biển cỡ trung và tàu ngầm. Cần bốn mươi ngàn đô la. Sẵn sàng giới thiệu thêm ba đồng nghiệp. Việc trao đổi tài liệu ở Vatican diễn ra một cách hoàn hảo."

— Anh cho rằng bằng cách này, ta có thể tổ chức các trạm SS mới trên khắp thế giới?

— Ở Nga thì khó lắm, — Müller cười khúc khích. — Nhưng ở Mỹ Latin, nơi vị thế của ta đã vững, mọi việc sẽ ổn thỏa.

— Cậu đồng nghiệp trẻ của anh mất bao lâu để đến đó?

— Năm tháng.

— Vậy là ngay từ tháng 11 năm ngoái, anh đã nghĩ đến việc cứu lấy người của anh - sau thất bại? Chẳng phải còn quá sớm để anh chôn vùi Đế chế sao?

— Tôi đã hiểu, — Müller trả lời cộc lốc, — rằng Đế chế đang chờ đợi một đám tang kể từ tháng 2 năm 1943, sau trận Stalingrad.

— Anh còn dám nói với tôi điều này?!

— Thưa Đổng sự Đế chế, vậy mà người của ngài đã bắt đầu làm việc theo hướng này từ trước tôi nữa kia...

— Người của tôi đã, đang và sẽ trung thành với Quốc trưởng, người luôn tin tưởng vào chiến thắng!

Müller ho khan, lấy tay che miệng:

— Tôi cảm thấy lạc lõng mỗi khi đánh hơi được sự ngờ vực... Theo tôi, thời kỳ giả dối đã qua... Đã đến lúc ta thành thật với nhau...

Bormann đứng dậy, rảo quanh văn phòng, rồi dừng lại bên cửa sổ, áp trán vào kính và không quay lại, nói:

— Hãy cho tôi biết cơ cấu của tổ chức. Nó bao gồm những bộ phận nào. Việc liên lạc với người nước ngoài sẽ được duy trì như thế nào và thông qua ai. Số lượng người tham gia — hiện tại và trong tương lai. Nguyên tắc lựa chọn thành viên. Ai sẽ phê duyệt các ứng cử viên. Quy chế dành cho các thành viên gia đình họ ra sao. Hình thức liên lạc giữa các thành viên của tổ chức ở các khu vực khác nhau trên thế giới. Đầu não sẽ đặt ở đâu. Cơ cấu của nó. Ai sẽ ra lệnh. Phục trang…

Müller lại ho, nghĩ rằng câu hỏi chính - về đầu não và cơ cấu của nó, tức là, theo ngôn ngữ thông dụng, về việc ai sẽ lãnh đạo tổ chức mật này - là câu hỏi mà Bormann đã đặt ở cuối, coi như một vấn đề thứ yếu, mặc dù rõ ràng là nó thực sự quan trọng đối với ông ta.

Sau khi chấp nhận ván cờ của vị Đổng sự Đế chế (cứ thử không nhận xem!), Müller bắt đầu trả lời theo thứ tự mà Bormann đã gợi ý.

— Theo ý kiến của tôi thì cơ cấu của tổ chức này sẽ bao gồm hai lớp; trước hết, chúng ta sẽ trình bày nó như một liên doanh ngầm, được triệu tập — khi cần thiết — để đảm bảo việc giải cứu các sĩ quan SS — mà theo thông cáo từ Stalin, Roosevelt và Churchill — bị coi là tội phạm chiến tranh, tất cả đều bị liệt vào danh sách, không phân biệt, chỉ vì đã phục vụ trong Tổng Hành dinh An ninh Đế chế và quân đội. Vì việc hô biến sao cho người của tôi mất tích là điều không thể ở Đức — tất cả bọn họ đều có thể dễ dàng bị phát hiện, và chúng ta biết rằng nạn phản quốc sẽ hoành hành như thế nào sau khi một thể chế sụp đổ — chúng ta có thể và phải bàn về việc tái phối trí những chiến binh SS quý giá nhất ra nước ngoài. Tuy nhiên, cấu trúc thứ hai, thực sự của tổ chức này bao gồm việc thiết lập các căn cứ của chúng ta ở khắp mọi nơi trên thế giới để tiếp tục cuộc đấu tranh của chúng ta trong tương lai. Mối liên hệ với những ngoại binh trung thành với chúng ta sẽ được củng cố bởi hàng ngũ sĩ quan sẽ được chúng ta tái phối trí ngay lập tức; bộ máy tuyên truyền của Goebbels hoạt động rất hiệu quả; nhìn từ xa, mọi thứ trông khác hẳn so với khi ta nhìn gần. Bên cạnh đó, may mắn thay, không có quá nhiều người biết chữ ở những nơi này. Mọi người tin vào tin đồn nhiều hơn, vì vậy, giờ vẫn còn cơ hội cho ta làm việc trong môi trường thuận lợi nhất ở Argentina và Paraguay, ở Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha; chúng ta vẫn chưa khai thác hết tiềm năng từ các đồng minh quân sự Nhật Bản trên đất Singapore và Indonesia, ở Miến Điện và Borneo. Và theo truyền thống thì đó là nơi tập trung các tuyến thông thương lớn nhất được kết nối với London và Canada - một con đường tuyệt vời để thâm nhập vào Mỹ và Châu Âu... Tôi mong ngài sẽ tha thứ cho tôi vì đã cố ý làm trái phép: Tôi đã thảo luận với bạn bè mình từ các xí nghiệp xe hơi, hóa chất và hàng không của ta về một số khía cạnh của kế hoạch dài hơi cho việc thành lập các chi nhánh của ta ở những vùng này của Châu Á... Tất nhiên, ngay lúc đầu, quân Đồng minh sẽ không bỏ lỡ cơ hội thể hiện sức mạnh của họ, các sắc lệnh trừng phạt đối với những nhà công nghiệp của ta là điều có thể xảy ra, nhưng kinh tế luôn mạnh hơn cảm xúc, phương Tây sẽ đi về đâu nếu không có nước Đức?

— Các xí nghiệp đã trình bày ý kiến của họ lên anh bằng văn bản chưa?

Müller mỉm cười:

— Liệu họ có dám đồng ý không, thưa Đổng sự Đế chế?

— Và tại sao không?

— Bởi vì họ sợ các đại diện của ngài trong hội đồng. Nếu họ được phê chuẩn, thì mọi chuyện đã khác — các đề xuất chi tiết sẽ được soạn thảo chỉ trong một tuần…

— Và sau đó, họ sẽ được các nước Đồng minh biết đến… Rồi họ sẽ ngạc nhiên, sẽ thấy thú vị là tại sao một kẻ tên Müller lại quan tâm tới dự án đầy hứa hẹn này đến vậy… Mọi chuyện xảy ra, đều xảy ra — theo cách này hay cách khác — vì lợi ích tốt nhất.

— Ừm, chỉ có vậy thôi, — Müller thở dài. — Đây chưa phải là tất cả, thưa Đổng sự Đế chế, mặc dù trong trường hợp này ngài lại đúng — tôi đã không tính đến khả năng rò rỉ thông tin.

— Vậy Bormann không phải lúc nào cũng sai lầm? Đôi khi ông ta cũng không hoàn toàn đưa ra những luận điểm vô ích đấy chứ? — vị Đổng sự Đế chế cười toe toét. — Nào, xin hãy tiếp tục.

— Về số lượng nhân sự được tuyển vào tổ chức ngầm của lực lượng SS, tôi e rằng mình khó có thể cung cấp thông tin chính xác ngay lúc này, nhưng theo tính toán sơ bộ, tôi đoán là vào khoảng ba mươi nghìn người...

— Nguyên tắc tính toán sơ bộ là gì?

— Một lần nữa, nếu tôi cho phép bản thân thừa nhận rằng phép tính này đã trở nên thực sự cần thiết từ cách đây vài năm, nếu chúng ta đã tính đến một quy tắc bất biến là doanh nghiệp có khả năng sẽ thua lỗ ngay từ đầu, chứ không chỉ là chiến thắng, thì tôi đã nghĩ ra một hệ thống, và tin tôi đi, hẳn đó sẽ là một hệ thống tốt... Nhưng giờ đây, tôi phải đi theo một con đường rất thô sơ: Tôi bắt đầu bằng việc triệu hồi vài trăm người trong bộ máy của tôi, những kẻ đơn giản là cần phải cứu... Tất cả những người phụ trách các mảng Nga, Ukraine, Ba Lan, Pháp, Do Thái, Tây Ban Nha cho tôi, toàn bộ nhân viên giám sát công nghiệp và ngân hàng, những người giám sát các vấn đề tư tưởng, nhà thờ, đoàn thể thanh niên, những người giám sát công việc trong các trại tập trung, đều có nghĩa vụ - tất nhiên, nếu ngài chấp thuận ý tưởng của tôi - phải bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ cho việc di dời đến các trung tâm đã được chuẩn bị từ trước đó... Tôi đã đảm nhận việc thiết lập các căn cứ hỗ trợ tại Basel, Ascona, Milan, Vatican, Palma de Mallorca, Barcelona, Madrid, Lisbon, Buenos Aires, Asunción…

Bormann nhìn bản đồ thế giới và nhận xét:

— Một tuyến đường rất cụ thể... Không tệ...

— Về nguyên tắc tuyển chọn, đương nhiên, từ đây có thể phát sinh một số chi phí nhất định, một lần nữa do yếu tố thời gian... Không phải tất cả các lãnh đạo bộ phận trong Gestapo đều là người của tôi: Kaltenbrunner thường bổ nhiệm các đàn em của ông ấy - những người mà ông ấy bảo trợ... Vì vậy, tôi không thể dựa dẫm vào năng lực tuyệt đối từ tất cả cấp dưới của mình trong các khu vực trên... Nhưng ở Hamburg, München, Oslo, Hannover, Lübeck, Copenhagen, Flensburg, Bremen, Würzburg, Milan, Weimar, Dresden, tôi có những người rất đáng tin cậy, tôi hoàn toàn tin tưởng họ, họ cũng suy nghĩ giống tôi. Nếu ngài cho phép, tôi sẽ giao cho họ việc biên soạn danh sách. - Müller cười khúc khích. - Đương nhiên là qua lời nói, không ghi chép vào bất kỳ tài liệu nào... Về việc phê duyệt ứng viên, hãy tín nhiệm tôi trong việc tiến hành tuyển chọn sơ bộ, và ngài sẽ là người quyết định sau cùng. Về phần nhân thân của tổ chức SS tương lai, trước hết, họ phải tin chắc rằng người trụ cột gia đình đã chết... Chỉ bằng cách này, dù có tàn nhẫn đến đâu... Nếu không, họ sẽ bắt đầu tìm kiếm... Và kẻ thù của họ sẽ theo dõi những cuộc tìm kiếm này, và rồi điều này sẽ dẫn tới việc toàn bộ vụ án bị giải mã. Về hình thức liên lạc giữa các nhóm khu vực trong tương lai, câu hỏi này có liên quan đến câu hỏi của ngài về trụ sở. Tôi tin rằng tôi sẽ phải đứng đầu trụ sở... Nếu ngài chấp thuận giao tôi một vị trí nữa - Trợ lý Đặc trách cho Chủ tịch Bormann của Đảng Quốc xã về các vấn đề SS - thì doanh nghiệp sẽ có đủ uy tín để có thể thực hiện tất cả các công việc cần thiết trong thời gian ngắn nhất có thể. Rõ ràng là một vị trí như vậy, - Müller mỉm cười, - cũng không nên được ghi lại trong tài liệu, ít nhất là vào thời điểm hiện tại...

- Anh đã quên mất cái tên của anh bạn tôi, Himmler... Chưa ai cách chức Thống chế SS của anh ta cả...

- Ông ấy sẽ bị cách chức. Ông ấy phải bị cách chức, - Müller bình tĩnh trả lời. - Ngài phải hiểu rằng sự khét tiếng của ngài Thống chế SS sẽ không cho phép ông ấy sống ẩn dật... Và hơn nữa...

- Cái gì?

Müller nhún vai và thở dài.

- Xin anh hãy nói tiếp, - Bormann giận dữ nói, - thật bất lịch sự khi ta ngắt dòng suy nghĩ của người khác ở ngay giữa chừng.

- Ông ấy là kẻ thù của ngài, thưa Đổng sự Đế chế, tại sao phải tính đến người này? Ông ấy phải bị loại khỏi những toan tính của ta.

- Còn Kaltenbrunner? - Bormann trầm ngâm hỏi. - Tại sao hắn ta không nên trở thành Quốc trưởng của tổ chức, còn anh - Tham mưu trưởng kiêm phó tướng của hắn?

- Vì tôi không tin tưởng Kaltenbrunner, - Müller trả lời.

— Anh có căn cứ nào cho lời này không?

— Có chứ.

— Nói thẳng ra đi.

Müller lắc đầu:

— Tôi sẽ không làm vậy, thưa Đổng sự Đế chế. Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi sẽ không làm thế… Tôi chưa bao giờ là một kẻ chỉ điểm, rất xin lỗi… Ngài có thể tự mình kiểm chứng lời nói của tôi bằng cách kiểm tra Kaltenbrunner…

— Bằng cách nào? — Bormann hỏi với giọng kinh doanh.

— Vậy mà ngài yêu cầu ông ấy làm việc với Canaris…

Bormann ngạc nhiên:

— Tại sao lại là Canaris?

Müller trả lời một cách gay gắt:

— Tôi đã trao đổi với ngài những gì tôi nghĩ mình có thể nói với ngài, thưa Đổng sự Đế chế…

Bormann nhún vai, đứng dậy, đi quanh văn phòng, rồi hỏi:

— Anh định gọi tổ chức bí mật của các sĩ quan SS chúng ta là gì?

— Từ những chữ cái đầu tiên: ODESSA... Và cảm ơn ngài rất nhiều vì đã gọi ODESSA là tổ chức của chúng ta...

— Làm đi, Müller... Và hãy suy tính kỹ sao cho con đường ODESSA của chúng ta bắt đầu từ Berlin, từ đây, từ Phủ Thủ tướng Đế chế... Hãy trang bị sở chỉ huy trù bị cho tuyến đường từ Berlin, bởi vì giao tranh đường phố sắp nổ ra, đúng, đúng, đúng vậy... Tầng hầm, đường tàu điện ngầm, hệ thống thông tin liên lạc ngầm - tất cả những thứ này phải trở nên quen thuộc với anh để anh có thể định hướng trong hệ thống mê cung này như một vị tư tế trong Cựu Ước...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play