- Chào Stierlitz, rất vui được gặp anh. Ngồi xuống đi, - Müller nói, và một cái nhăn mặt nhanh chóng lướt qua má trái của hắn ta. - Anh có muốn thử rượu vodka tự làm của tôi không?

- Có chứ.

- Và anh có muốn thử mỡ lợn Magdeburg chính hiệu không?

— Đặc biệt có.

Müller lấy một chai rượu Bavaria "Enzian" mờ hơi nước, một thớt gỗ đựng mỡ lợn trắng hồng thái mỏng, một lon trai đóng hộp từ tủ lạnh âm tường, đặt tất cả lên một chiếc bàn nhỏ trong phòng khách và nói:

— Nếu không thể nhịn hút thuốc thì anh cứ hút đi.

— Cảm ơn. — Stierlitz cười toe toét.

Müller liếc nhanh qua anh:

— Anh đang cười cái gì vậy?

— Trong ký ức... Tôi đã từng đọc một cuốn sách của nhà văn Do Thái Sholem Aleichem... Ông ta có một câu rất hay: "Nếu không thể, nhưng thực sự muốn, thì cứ làm."

— Tuyệt vời, — Müller nói và nâng ly. — Mừng anh trở về an toàn, mừng cho anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, và mừng cho khả năng ngôn ngữ của anh.

Stierlitz uống, ăn một ít mỡ lợn — nó thực sự tuyệt vời — và hỏi:

— Tại sao lại là "khả năng ngôn ngữ"?

— Bởi vì tôi biết danh sách tất cả những người Do Thái có sách được xuất bản ở Đức. Sholem Aleichem không nằm trong số đó. Tác phẩm của ông ta chỉ được xuất bản ở Nga.

— Đúng vậy. Và Gallimard ở Paris đã xuất bản sách của ông ta tới ba lần.

— Mặc xác tay Aleichem này, tôi cũng chẳng ngại nếu mò ra được một gã Do Thái nào đó trong số họ hàng của mình ngay bây giờ, điều này sẽ rất hữu ích khi những người Do Thái bé nhỏ từ Mỹ bắt đầu đến đây, và khi Stalin cử Ilya Ehrenburg tới làm phó vương... Được rồi, hãy kể cho tôi nghe về cuộc trò chuyện với Bormann... Anh không ghi chép lại à?

— Không. Và tôi sẽ không làm vậy trong tương lai.

— Tại sao?

— Bởi vì sau lần gặp đầu tiên, ông ấy đã thay đổi thái độ với anh rồi... Anh đã đến thăm ông ấy sau khi tôi kể cho ông ấy nghe về lòng tận tụy vô bờ bến của anh?

— Ông ấy đã báo cho anh biết về chuyện này à?

Stierlitz nhún vai:

— Còn ai khác có thể báo cho tôi biết về chuyện này nữa?

— Ví dụ như sếp của anh và bạn tôi, Schellenberg...

— Sếp của tôi và bạn anh, Schellenberg, có lẽ sẽ nộp tôi cho Tòa án Nhân dân Đế chế vì dám tạo điều kiện cho mục sư Schlag mở ra cuộc đàm phán phản trắc với liên quân Anh - Mỹ…

- Schlag đại diện cho ai? Có ai đứng sau ông ta không? Ông ta có liên quan đến chúng ta không? Hay với Đảng? Ông ta đã và vẫn luôn là kẻ phản bội, Schellenberg biết rõ cần cử ai đến Bern... Dù sao thì, Schellenberg vẫn chưa yêu cầu tôi xử lý anh - với tư cách là "đồng phạm của kẻ địch"...

- Anh ta sẽ làm vậy.

- Anh đã nói với Bormann về chuyện này chưa?

- Chắc chắn rồi.

- Ông ấy phản ứng thế nào?

- Ông ấy nói sẽ suy nghĩ về chuyện này... Nhưng tôi thấy hình như anh đã bàn bạc trước với ông ấy về khả năng này rồi...

Müller rót thêm rượu vào cả hai ly, rồi nhìn vào ly của mình dưới ánh đèn, và lắc đầu:

- Cái quái gì đang lôi kéo tất cả chúng ta vào chính trị vậy, Stierlitz?

- Chúng ta là loại chính trị gia nào cơ? Điệp viên...

— Những chính trị gia thực thụ trên thế giới này chính là điệp viên: họ biết được cả hai mặt của đồng xu, tức là chân lý tuyệt đối, trong khi các chính trị gia còn lại uốn mình như lũ rắn chỉ để cố đúc ra cả mặt sấp lẫn mặt ngửa ở trên cùng một phía, điều mà anh cũng phải thừa nhận là bất khả thi.

— Đó chính xác là lý do tại sao công việc của họ sẽ luôn cần thiết qua mọi thời đại, xét cho cùng, nó chỉ là ảo ảnh, và mọi người thì đều thèm muốn thứ ấy...

— Bormann thực sự đã yêu cầu tôi đảm bảo an toàn cho anh, anh lại đoán đúng rồi đấy... Lúc ở Thụy Sĩ, anh ngủ ngon chứ?

— Cũng giống như ở đây thôi.

— Nhưng ở đó không có trận bom nào, mọi thứ đều yên tĩnh...

— Còn tôi không có phản ứng gì trước những trận bom.

— Anh là người theo thuyết định mệnh à?

— Anh đang phức tạp hóa mọi chuyện đi hơi xa rồi, — Stierlitz thở dài.

— Ừ, tôi đang, — Müller đồng ý một cách vui vẻ. — Vậy thì, nói cho tôi biết, ông ấy đã nói về điều gì?

— Rằng Schellenberg dường như đang tiếp tục công việc cũ ở Thụy Sĩ và chuẩn bị mở một dự án mới ở Stockholm.

— Và anh, với tư cách là chuyên gia phá vỡ các cuộc đàm phán, được giao nhiệm vụ tham gia vào những tổ hợp này của Schellenberg?

— Ừ.

— Nhưng cả Bormann lẫn anh đều không biết cách thực hiện việc này?

— Chính xác.

— Và Gestapo-Müller, khọm già đáng kính Müller, nên giúp anh trong chuyện này?

— Phải.

- Hắn sẽ làm thế nào? Sao, chẳng lẽ hắn là một thiên tài? Tôi không biết dùng cách nào để tiếp cận sếp của anh. Tôi đã vắt óc suy nghĩ suốt hai ngày nay mà chẳng lòi ra được gì. Thôi nào, cứ trình bày ý tưởng của anh đi, Stierlitz, anh thông minh và xảo quyệt... Cứ thoải mái nói ra bất cứ điều gì đến với bộ óc của anh, có gì thì tôi sửa cho...

- Trung tướng SS à, nếu đến cả anh còn không biết cách, thì dù có xảo quyệt đến đâu, tôi cũng chẳng nghĩ ra được gì đâu...

- Stierlitz, tôi không thích ve vãn... Còn anh thì không biết cách tán tỉnh, anh quá thông minh cho chuyện này... Hãy kể cho tôi nghe toàn bộ diễn biến của chiến dịch phá tên Wolff... Ngay từ đầu... Người Anh đã không sai khi họ quyết định - trong các phiên tòa - sống theo nguyên tắc tố tụng. Tôi đang nghe đây...

Stierlitz hiểu: thử thách đã bắt đầu. “Hắn ta muốn nghe mình trình bày toàn bộ phiên bản của mình về vụ án này… Và hắn ta sẽ bắt đầu kiểm tra lại, dựa trên các báo cáo từ lũ đặc vụ, bản ghi chép các cuộc trò chuyện qua điện thoại của mình, các báo cáo từ cơ quan giám sát… Bây giờ hắn ta phải đứng dậy và đi đến tủ quần áo hoặc nơi nào đó có nút bật máy ghi âm… Không có khả năng hắn ta sẽ quyết định ngồi xuống đối diện với mình và lục lọi trong túi để tìm công tắc của máy ghi âm, hắn ta quá chuyên nghiệp, hắn ta luôn tính toán đối thủ từ trước…”

Tuy nhiên, Müller đã không đứng dậy khỏi ghế, hắn chỉ đơn giản kéo một chiếc điều khiển từ xa nhỏ nằm trên bàn về phía mình, nhấn nút và nói:

- Tôi sẽ ghi âm lại, sau đó chúng ta sẽ cùng nghe. Nếu có điểm nào chưa rõ, chúng ta sẽ quay lại và phân tích từ đầu. Anh đồng ý chứ?

- Tất nhiên rồi, - Stierlitz trả lời và một lần nữa, không biết đã bao nhiêu lần, anh phải tỏ ra kinh ngạc trước người đàn ông này, trước thứ logic vô cùng độc đáo của hắn. — Tôi được phân công làm việc với ông mục sư, người mà rõ ràng, đã từ lâu, được Schellenberg định trước trong vai trò làm tấm bình phong cho Wolff — trong trường hợp các cuộc đàm phán với Dulles thất bại hoặc thông tin về chúng lọt đến tai Quốc trưởng... Không phải là không có hứng thú khi tôi được làm việc với Schlag: ông ta là một người đáng kính, ông ta có lập trường riêng, ông ta không sợ hãi, sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là người Đức có được hòa bình càng sớm càng tốt... Schlag có mối quan hệ khá rộng trong phong trào phản chiến, tên của ông ta được biết đến ở Vatican, ông ta có tình bạn lâu năm với cựu Thủ tướng Brüning... Theo câu chuyện sẽ được dệt nên, ông ta được cho là đã nối liên lạc với Dulles, nêu tên một số nhân vật có trọng lượng trong các cuộc đàm phán vì hòa bình, bởi vì ông ta — theo các điệp viên của Dulles — không có sự ủng hộ từ những lực lượng thực sự có khả năng duy trì trật tự bên trong Đế chế và ngăn chặn nước Đức khỏi việc trở thành con mồi của người Nga — một cách toàn diện, chứ không phải theo cách đã được định đoạt ở Yalta. Từ Brüning qua Schlag, thông tin rằng Dulles đã bắt đầu cuộc đàm phán với Đại tướng SS Wolff được truyền tới tôi. Nhưng đó chưa phải là tất cả: Schlag - và đây là vấn đề chính khiến tôi tới gặp anh, tôi đã không nói cho Bormann biết chuyện này, hãy trân trọng lòng trung thành của tôi - đã tính toán rằng chiến dịch của Wolff được lên kế hoạch không chỉ bởi bạn anh kiêm sếp của tôi, mà còn bởi những thế lực rất đáng gờm trong Bộ Tổng tham mưu và Bộ Ngoại giao...

— Là sự thật ư? — Müller vừa hỏi, vừa ho.

Stierlitz nhận ra hắn đã cố tình ho, hắn không muốn giọng mình bị ghi âm, một tiếng ho có thể làm giọng nói biến dạng đến mức không thể nhận ra, tuy nhiên, Stierlitz lưu ý, Müller đã mắc bẫy trong đoạn anh nói về Bộ Tổng tham mưu và các nhà ngoại giao, và ngay lập tức yêu cầu sự thật. “Được rồi, tôi sẽ kể cho các bạn nghe sự thật, thật tiếc là tôi đã không nói với ông mục sư về ý tưởng này của mình, tôi nghĩ giờ chúng sẽ bắt đầu theo dõi ông ấy… Tôi phải làm mọi cách để Müller, cụ thể là chính Müller, sẽ lộ rõ mong muốn giao phó cho tôi chuyến đi Thụy Sĩ. Tôi phải cư xử theo một cách nhất định trong suốt cuộc thẩm vấn, và đây dĩ nhiên là một cuộc thẩm vấn, làm sao cho mình để lại một manh mối quan trọng cho Müller bắt được… Tôi cần một móc câu, chỉ cần đừng hấp tấp, chỉ cần dẫn hắn đi đúng hướng, để đánh thức trí tưởng tượng trong con người đã mệt mỏi này… Nhưng làm sao để ta có thể đánh thức nó? Lợi ích, lợi ích cá nhân, hắn ta thông minh, hắn ta hiểu rằng giờ hắn ta chỉ nên nghĩ cho bản thân mình, mọi thứ đã chấm hết. Nhưng đồng thời, hắn ta cũng là con tin của Hitler. Tất cả bọn chúng đều là con tin, những con tin nhỏ bé, hèn nhát, trong tay một kẻ điên loạn, run rẩy... Thật kinh hoàng! Làm sao điều này có thể xảy ra? Người ta đã nói đúng: "Đừng bao giờ thần tượng hóa bản thân." Chúng đã nghĩ rằng một thần tượng sẽ dẫn dắt chúng đến với thứ quyền lực rung chuyển thế giới, đặt tất cả nhân loại dưới chân chúng... Sự thiểu năng, sự thiếu vắng kiến thức thực sự luôn đẻ ra những loại học thuyết như thế này đây. Nhưng không phải ai cũng thích học, trẻ em chỉ đơn giản là bị ép đọc lịch sử, học ngoại ngữ... Học thuyết của Chủ nghĩa Quốc xã được thiết kế cho những kẻ lười biếng, cho những người thích xem thể thao, các chương trình giải trí qua radio và một ly bia vào mỗi tối, sau khi họ đã ngồi cho qua việc..."

— Sự thật thực kỳ lạ, — Stierlitz nói. — Mặc dù Schlag không tiết lộ hết mọi thứ cho tôi — ông ta giữ lại rất nhiều thứ cho mục đích dự phòng, để còn mặc cả — nhưng trong vụ này, hệ thống logic từ phía ông ta là tuyệt đối. Đây là sơ đồ ông ta đưa ra: tại sao Wolff lại bị cách chức Chánh Văn phòng Thống chế SS vào cuối năm ngoái? Xét cho cùng, đây là một sự sụp đổ, một cú ngã, đúng chứ?

Stierlitz nhìn Müller, chờ đợi câu trả lời; hắn ta im lặng. Stierlitz, mường tượng rõ ràng ra cảnh cuộn băng chạy một cách chậm chạp và thô bạo như thế nào trong máy ghi âm, hỏi một cách chế giễu:

— Trung tướng SS, anh không muốn giọng của anh nằm trong cùng một cuộn băng ghi âm với tôi sao?

Müller gật đầu trong im lặng.

- Được rồi, tôi đã hiểu. Cụm "Trung tướng SS" mà tôi vừa nói có thể dễ dàng bị gỡ đi, có lẽ cuộn băng mang nguồn gốc Thụy Điển, dính chặt và tốt lắm, sẽ không bị giật khi nghe lại đâu... Tôi sẽ tiếp tục... Cái gọi là "sự sụp đổ" của Wolff là giai đoạn đầu tiên của chiến dịch được hình thành tại Berlin, ngay trong tòa nhà này... Giai đoạn tiếp theo là sự can thiệp của Bộ Tổng tham mưu, khi họ buộc phải đồng ý bổ nhiệm Wolff làm Phó Tư lệnh nhóm quân ở Bắc Ý. Quân đội - với chữ ký của Đại tướng Guderian - đã đồng ý như vậy. Theo quy định, việc Wolff đến Ý phải được thảo luận thông qua các kênh ngoại giao với chính phủ Mussolini. Thư từ liên quan đến vấn đề này được lưu lại trong kho lưu trữ của Bộ Ngoại giao. Một cách có dụng ý, Wolff đã khéo léo đổi bộ quân phục SS đen của chúng ta lấy một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lục - một người lính, một kẻ thuộc tầng lớp quân nhân, lúc nào các tướng lĩnh của những đội quân tham chiến cũng ngồi vào bàn đàm phán... Và tất cả những điều này xảy ra vào đêm trước cuộc tấn công của chúng ta chống lại quân Đồng minh ở Ardennes. Vậy là tổ hợp này thực sự đã được chuẩn bị từ trước? Hơn nữa, Schlag tin rằng khi Schellenberg bắt giữ Canaris, chỉ giữa hai người, không có lấy một nhân chứng, rõ ràng vị Đô đốc đã trao cho anh ta những mối quan hệ giúp Wolff có được mối liên hệ hoàn toàn đáng tin cậy với Dulles, và nếu không nhờ tôi... không, hãy nói là, công việc của chúng tôi với anh liên quan tới ông mục sư, thì các cuộc đàm phán chắc chắn đã có thể kết thúc trong sự thành công mỹ mãn... Anh đã yêu cầu tôi trình bày sự thật; tôi vừa trình bày cho anh thấy chuỗi logic của ông mục sư - đây là, nếu anh muốn gọi như vậy, sự thật. Chúng chỉ cần được kiểm tra cẩn thận: cụ thể là ai đã chuẩn bị mệnh lệnh về Wolff cho Guderian tại Tổng Hành dinh của Lục quân? Schellenberg chắc chắn đã hành động thông qua các mối quan hệ cá nhân của mình, và có lẽ thông qua các điệp viên đáng tin cậy nhất của anh ta trong quân đội. Người gần gũi nhất với Guderian là Gehlen. Công việc của anh ta trùng khớp với những hoạt động từ đơn vị hai của Schellenberg. Có lẽ là Gehlen chăng?

Müller tắt máy ghi âm, tiến lại gần Stierlitz và hỏi:

— Schlag có nói cho anh biết tên của Gehlen không?

— Không.

— Anh có lý do gì để coi Gehlen là tâm phúc của Schellenberg không?

— Không… Cho phép tôi trình bày ngắn gọn như vậy.

— Anh đang chơi tôi đấy à?

— Lòng tôi rộng mở như một đứa trẻ.

Müller đột nhiên cảm thấy sợ hãi; nỗi sợ hãi này tới thật bất ngờ, bởi vì — đây là lần thứ n! — hắn bắt gặp bản thân ngẫm nghĩ rằng Stierlitz dường như đọc được suy nghĩ của hắn, được báo trước một cách bí ẩn về hành động của hắn, và biết trước những gì hắn đã âm thầm lên kế hoạch. Trước đó, trước khi hắn nhận được thông tin về mối liên hệ của Stierlitz với một cơ quan mật vụ ngoại bang, rất có thể là của người Nga, điều mà giờ đây có thể khiến hắn bị xử bắn ngay tại văn phòng của mình, kiểu suy đoán này đã chiếm hết tâm trí của gã Trung tướng SS, nhưng giờ đây, hắn cảm thấy kinh hoàng vì - lần đầu tiên trong đời - hắn nhận ra sự nhỏ bé của mình và sự tuyệt vọng bi thảm trong tình huống mà hắn đang gặp phải chỉ vì tên tâm thần người Áo chết tiệt kia.

"Và nếu mình hỏi thẳng anh ta về những mối liên hệ giữa anh ta và người Nga ngay bây giờ?" Müller nghĩ. "Anh ta sẽ run rẩy. Mình sẽ tận mắt được chứng kiến nỗi sợ hãi của anh ta, và mình sẽ không còn cảm thấy khủng khiếp như vừa rồi.“

“Không," hắn tự nhủ, "mình không có quyền làm vậy. Stierlitz là quân át chủ bài của mình, và mình sẽ dùng nó để đánh bại bất kỳ con át nào khác. Nhưng ván cờ sắp tới sẽ rất đẫm máu, và nếu anh ta đọc vị được mình, cảm thấy rằng mình đã biết được điều gì đó nhưng lại chọn giữ im lặng, thì sẽ có một sự mất mát không thể bù đắp nổi."

- Chà, thật thú vị - về Gehlen, cảm ơn anh, Stierlitz. Anh đã bàn bạc với ông mục sư về mối liên hệ này chưa?

- Rồi.

- Hai chiều?

- Có chứ.

- Anh cho tôi địa chỉ của ông ta được không?

- Tất nhiên rồi.

- Giờ thì, chuyện là thế này... Lính biên phòng đã báo cáo lại rằng anh không chỉ qua biên giới một mình mà còn đi chung với một người phụ nữ. Có đúng vậy không?

- Không. Sai rồi. Tôi đã chở qua biên giới không chỉ cô Kirstein mà còn cả hai đứa con của cô ấy nữa.

- Cô ta là ai?

- Một người tị nạn. Chồng cô ấy làm việc cho ta tại nhà máy Krupp, một chuyên gia chế tạo đồng hồ người Thụy Sĩ... Anh ấy đã chết... Còn cô ấy đang đứng bên đường khi cuộc không kích từ lũ man rợ vừa kết thúc...

- Những đứa trẻ bao nhiêu tuổi rồi?

- Trẻ sơ sinh... Tiếc là tôi không biết rõ tuổi tác của chúng... Chúng đã khóc rất nhiều...

- Cô ta xuống đâu trên đất Thụy Sĩ?

- Bern.

- Gần khách sạn?

— Phải.

— Tên?

— "Vương Miện Vàng"...

Müller nhún vai:

— Vì sao Cộng hòa Thụy Sĩ lại có thể thích những tước hiệu hoàng gia gắn liền với đặc điểm của quyền lực chuyên chế đến thế nhỉ?

— Tôi cho rằng chẳng bao lâu nữa, tên của tất cả các khách sạn nơi ta đang sống sẽ, ngược lại, trở nên cộng hòa một cách quá khích... Mọi người dân đều đặc biệt quan tâm đến những gì đã bị tước đoạt khỏi họ.

— Hừm, có lẽ là vậy. Ở Berlin, có lẽ sẽ có những khách sạn mang tên "Nga Viên", "Kalinka" và "Samovar"...

— Còn ở München là "Waldorf Astoria" và "Pennsylvania", - Stierlitz chêm thêm.

Müller gật đầu, mệt mỏi vươn vai và hỏi tiếp:

— Anh tìm ai ở nhà trọ "Virginia"?

— Anh cho theo dõi tôi ở Thụy Sĩ đấy à?

— Tôi che chở cho anh đấy chứ.

— Trong trường hợp này, tôi trả lời: ở Virginia, tôi đang tìm một giáo sư có liên lạc với ông mục sư.

— Tại sao ông mục sư không đích thân đến Virginia?

— Bởi vì tôi đã căn dặn ông ta về các biện pháp an ninh. Vị giáo sư… tôi quên tên ông ta mất rồi… đã không đến buổi gặp mặt với ông mục sư… Một người rất am hiểu, đại diện cho một nhóm nào đó bên trong Đế chế, chứa đựng âm mưu thâm trầm… Vì lý do nào đó, ông ta đã tự sát…

Müller lấy một mảnh giấy nhỏ ra khỏi túi áo khoác — bằng một cử chỉ lười biếng, chậm rãi — và đặt nó lên bàn trước mặt Stierlitz:

— Chính ông ta là kẻ đã mang mật mã này đến nhà trú ẩn của chúng ta. Nhớ không, tôi đã cho anh xem nó khi tôi phải nhốt anh vào xà lim? Thật kỳ lạ, phải không? Mật mã này giống hệt mật mã của người điện báo viên, một bà mẹ trẻ quyến rũ...

"Nếu hắn bắt mình viết bằng tay trái thì tệ rồi," Stierlitz nghĩ thầm khi xem lại đoạn mật mã. "Mình phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện này trước. Một thất bại? Một tai nạn? Hay hắn đang giở trò gì đó? Nhưng Bormann chắc chắn sẽ không nói chuyện với mình theo cách như vậy nếu Müller đã kể với ông ta về những nghi ngờ của hắn."

- Anh nghi ngờ tôi sao, Trung tướng SS?

- Ở một mức độ nào đó.

- Và ở mức độ nào đây?

- Tôi nghi ngờ anh đang tự mở ván cờ cho riêng mình. Một kiểu "sói nhỏ", anh biết đấy... Và tại sao lại không nhỉ? Tôi hiểu anh cũng là một con người - trong nhà nước "xã hội cộng đồng" kiểu chúng ta, giờ ai cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình.

- Và nếu tôi thực sự đang mở một ván như vậy thì sao? - Stierlitz chậm rãi dò hỏi. - Nếu tôi nói với anh rằng tôi đang làm tròn phận sự của mình, không dựa dẫm quá nhiều vào anh, dù kế hoạch rời đi ngay khi tiếng đại bác Đồng minh bắt đầu gầm rú lên ở đây có vẻ tối ưu đối với tôi. Rốt cuộc, anh vẫn chưa nói với tôi: chúng ta sẽ rời đi với ai? Chính xác là ở đâu? Bằng cách nào? Anh muốn làm chủ doanh nghiệp, nhưng thứ tôi đầu tư không phải tiền bạc, mà là mạng sống của mình vào doanh nghiệp của anh. Đó là lý do vì sao tôi đã cư xử rất tôn kính và cẩn trọng với ông mục sư.

- Và anh đã giấu biệt em gái ông ta cùng với lũ con hoang ở đâu đó đến nỗi Eismann tội nghiệp suýt nữa phải tự tử? Bà ta ở đâu rồi?

- Thụy Điển.

- Đừng nói dối tôi.

- Vậy thì anh đừng hỏi.

- Nhưng nếu tôi tìm thấy bà ta, liệu ông mục sư có chấp nhận tôi vào đoàn của anh không?

- Ông ta sẽ chấp nhận anh vào đoàn nếu anh chấp thuận công việc của tôi với ông ta. Chính xác hơn là tiếp tục công việc.

- Nó sẽ bao gồm những gì?

- Rằng ông ta, Schlag, sẽ trở thành nhân vật đại diện cho các thế lực thực sự trong Đế chế. Ông ta, chứ không phải Schellenberg.

- Anh nghĩ Dulles sẽ quyết định thay đổi một thứ với một thứ khác sao? Anh nghĩ tên tôi sẽ hấp dẫn ông ta hơn tên của Wolff? Chẳng có một ai lôi kéo tôi vào kế hoạch này như là với Wolff - cả Himmler, Bộ Tổng tham mưu, lẫn các nhà ngoại giao... Ngữ như tôi chỉ được dùng cho mục đích dọa nạt kẻ khác, điều này đến thằng đần cũng rõ.

- Nhưng anh có khả năng thu thập những tài liệu kiểu vậy về đám người bên Tổng Hành dinh Lục quân, đủ để khiến họ khuất phục và buộc họ phải đồng ý phục vụ cho lý tưởng của chúng ta... Khi ấy, Dulles sẽ ngồi vào bàn đàm phán, bất chấp thất bại đáng tiếc với Wolff.

- Khi nào thì cuộc gặp của anh với Schellenberg được lên lịch?

- Anh thừa biết còn gì...

- Bên tôi vẫn chưa thiết lập nghe lén với điện thoại của anh ta.

- Lúc 19:30.

- Tìm cơ hội hỏi anh ta câu: "Stalin biết được về các cuộc đàm phán ở Bern từ ai?"

- Anh có loại dữ liệu kiểu này cơ à?

- Stierlitz, tôi yêu cầu anh hỏi Schellenberg một câu và lắng nghe câu trả lời từ anh ta. Chỉ vậy thôi...

- Anh có chắc là tôi sẽ sống sót mà rời khỏi văn phòng của anh ta không?

- Tôi tin chắc. Tôi không tin rằng sáng mai anh sẽ thức dậy ở Babelsberg của anh, đó là cái tôi thực sự không tin. Đây là lý do tại sao tôi bàn giao tài xế của tôi cho anh... Ừ, ừ, một tài xế, cổ tay phải của anh bị nhức, anh khó lái xe, hãy nói với Schellenberg điều này... - Müller nhấn một nút trên bảng điều khiển, Scholz ngay lập tức xuất hiện ở cửa ra vào. - Hans đâu?

- Đang đợi ạ.

- Mời cậu ấy vào.

Anh tài xế bước vào.

- Hans, từ hôm nay trở đi, con sẽ là vú em cho người đàn ông này, - Müller nói. - Mạng sống của anh ấy đang gặp nguy hiểm. Con sẽ ngủ qua đêm tại nhà anh ấy, ở tầng trệt, con sẽ không mở cửa cho bất kỳ ai, không một sinh linh nào; anh bạn của ta không có quyền được liều lĩnh, con phải luôn túc trực bên cạnh anh ấy và phục vụ anh ấy như cách con đã phục vụ ta và đứa con bất hạnh của ta. Mọi chuyện đã rõ ràng chưa?

- Đã rõ, thưa Trung tướng SS.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play