Ngu Tuế trong một đêm từ đứa trẻ hoang dã trong núi biến thành quý nữ cao sang của Vương gia Thanh Dương quốc.

Sau khi Nam Cung Minh đặt tên cho nàng, Ngu Tuế rất ít khi gặp lại Tố phu nhân, người đàn bà câm vẫn ở bên cạnh nàng, nhưng số người chăm lo cho nàng lại nhiều hơn hẳn so với khi còn ở La Sơn.

Căn phòng lớn tường đỏ ngói đen trước mắt cũng tốt hơn nhiều so với gian nhà nhỏ tối tăm ở La Sơn. Làm người thừa kế do Vương gia khâm điểm, là tiểu quận chúa duy nhất được mang họ Nam Cung, mọi thứ ăn mặc chi dùng của Ngu Tuế đều là loại tốt nhất. Trên dưới trong phủ ai nấy đều đối với nàng tất cung tất kính, cho dù nàng chỉ là một đứa bé nói còn chưa sõi.

Làm một đứa trẻ ngây thơ đã giúp nàng biết được không ít bí mật.

Trong phủ có ba vị phu nhân, mỗi người có một con trai, ba vị huynh trưởng của Ngu Tuế lần lượt là 6 tuổi, 5 tuổi và 4 tuổi.

Vì không có tư cách mang họ Nam Cung nên tất cả đều theo họ mẹ.

Ngu Tuế cũng chỉ gặp được ba huynh trưởng vào ngày đầu tiên, còn ba vị phu nhân kia thì cách dăm ba bữa lại gặp. Các vị phu nhân thích đến chỗ tiểu quận chúa ngồi trò chuyện một lát, các nàng sẽ không đơn độc đến đây mà cứ phải là ba người cùng nhau đến.

Nam Cung Minh cũng thường xuyên đến thăm Ngu Tuế, thậm chí lúc xử lý chính vụ cũng mặc cho nàng chơi đùa bên cạnh.

Mọi người đều rất mực yên tâm về Ngu Tuế. Nàng mới một tuổi rưỡi thì biết cái gì về chính vụ, huống hồ nàng đi đường vẫn còn lảo đảo, thường xuyên té ngã, phát âm không rành rọt, nhìn thế nào cũng thấy phát triển chậm hơn những đứa trẻ bình thường một bậc.

Trong mắt người khác, hình tượng của tiểu quận chúa chỉ có bốn chữ: ngốc nghếch khờ khạo.

Đứa trẻ ngốc nghếch khờ khạo ngược lại khá được lòng một vài kẻ thông minh.

Nam Cung Minh chính là một trong số những kẻ thông minh đó.

Y bận rộn chuyện chính vụ xong thì đứng dậy đi đến chiếc giường gỗ sau tấm bình phong, đứa trẻ trên giường đang chơi đóng vai gia đình với đám búp bê vải của mình.

Nam Cung Minh hỏi: “Tuế Tuế, có nhớ mẹ con không?”

Ngu Tuế ngẩng đầu lên: “Nhớ ạ.”

Nam Cung Minh cười một cái, khom lưng bế nàng lên: “Chúng ta đi gặp mẹ của con.”

Cách mấy tháng, Ngu Tuế mới gặp lại Tố phu nhân. Bà ngồi ở bên cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi xuống, càng làm nổi bật bóng dáng cô tịch của bà. Thị nữ đến báo Vương gia và quận chúa đã tới, Tố phu nhân cũng không có biểu cảm gì.

Nam Cung Minh bước lên phía trước: "Tố Tố."

Ngu Tuế đứng trên đất, nàng ngẩng mặt cười, rụt rè gọi một tiếng: “Nương —”

Đôi mắt Tố phu nhân khẽ nhúc nhích, lúc này mới quay đầu nhìn qua.

Ngu Tuế vẫn luôn muốn gần gũi Tố phu nhân. Cho dù lần trước suýt bị Tố phu nhân bóp chết, nàng vẫn có ý định trước hết phải hòa hoãn quan hệ giữa hai người, dù sao lúc này nàng thực sự còn quá yếu ớt.

Khi nàng lắc lư đi về phía Tố phu nhân, Tố phu nhân lại đứng dậy tránh đi chỗ khác.

Nam Cung Minh liếc nhìn nữ nhi đứng ngốc tại chỗ bối rối không biết làm sao, y cười cười đưa tay sờ đầu Ngu Tuế, bế nàng đặt lên chiếc bàn bên cạnh để nàng tự chơi.

"Ta cứ ngỡ nàng nhớ con, mới mang nó đến đây." Nam Cung Minh nói, "Đứa trẻ này đoạt mất một nửa Tức Nhưỡng của nàng, khiến nàng chán ghét đến vậy sao?"

Tố phu nhân đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía hai người không nói gì.

Nam Cung Minh ngữ điệu không nhẹ không nặng nói: “Thật kỳ lạ, nàng trộm Tức Nhưỡng từ chỗ ta rồi trốn đi, ta còn chưa trách tội, mà nàng lại nổi giận trước rồi."

Ngu Tuế dỏng tai lên nghe.

Giữa đôi vợ chồng ân oán này còn có chuyện gì mà ta không biết nữa đây.

Tố phu nhân lạnh nhạt nói: "Đó là thứ ta đáng được nhận, trước khi hợp tác đã nói rõ, sau khi có được Tức Nhưỡng nó sẽ thuộc về ta.”

"Ta quả thực đã hứa với nàng, nhưng nàng đi quá nhanh." Nam Cung Minh đi đến bên cạnh Ngu Tuế, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán cho nàng, nhưng lại khiến Ngu Tuế toàn thân lông tơ dựng đứng, "Hài tử cũng sắp sinh rồi mà vẫn muốn chạy, còn mang cả Thanh Quỳ đi. Sao nào, có muốn ta tìm cả Thanh Quỳ về không?"

Tố phu nhân chợt quay đầu lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Ngu Tuế ngoan ngoãn chơi với chén trà của mình, không dám để lộ nửa phần kinh ngạc trong lòng.

“Một trong Tam Thánh Y gia Chu tiên sinh nguyện ý giúp nàng, quả thật có chút ngoài ý muốn. Nhưng muốn tìm được hắn, chỉ cần có lòng cũng không phải chuyện gì khó." Nam Cung Minh khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn Tố phu nhân, "Nàng có muốn ta mang Thanh Quỳ về không?"

Hàng lông mì của Tố phu nhân khẽ run rẩy, muốn nói lại thôi, khí thế cũng yếu đi.

Bà như trút được một hơi, cúi đầu xuống: “Ngươi tha cho Quỳ Nhi đi.”

“Nói gì vậy chứ, Thanh Quỳ cũng là nữ nhi của ta, lẽ nào ta lại giết nó sao.” Nam Cung Minh làm như không có gì mà nói, “Ta cũng muốn cho Thanh Quỳ tự do tự tại, bình bình an an mà lớn lên. Chỉ là phải khổ cho Tuế Tuế rồi, bây giờ toàn bộ Cửu Lưu giới đều biết Tức Nhưỡng ở trên người Tuế Tuế, không liên quan đến nàng."

Ngu Tuế đẩy hai cái ly va chạm, phát ra tiếng kêu giòn vang.

“Tuy chỉ có một nửa nhưng nào có ai biết được.” Nam Cung Minh đi đến trước mặt Tố phu nhân, dắt tay bà đi về phía Ngu Tuế, "Nàng phải giấu cho kỹ, cũng phải tiếp tục hợp tác với ta, đừng có động một chút là nổi giận, rồi biến mất. Người muốn giết con của ta rất nhiều, nàng không ngăn nổi đâu.”

"Bây giờ những kẻ đó chỉ chú ý đến Tuế Tuế, không ai để tâm đến Thanh Quỳ, con bé sẽ rất an toàn."

Sắc mặt Tố phu nhân hơi giật mình, khi Ngu Tuế nhìn sang, bà liền nhanh chóng quay đi.

Nam Cung Minh nắm tay Tố phu nhân ngồi xuống bên cạnh Ngu Tuế, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ đây là một gia đình ba người hạnh phúc.

“Tố Tố, vì Thanh Quỳ, hãy tiếp tục không từ thủ đoạn mà giúp ta tìm cách giải trừ thề ước đi.”

Nam Cung Minh đã nắm được nhược điểm của Tố phu nhân, bà không thể phản kháng được, vì nữ nhi Thanh Quỳ mà tiếp tục thỏa hiệp hợp tác cùng Nam Cung Minh.

Ngu Tuế lại có thêm một bước hiểu biết về hoàn cảnh của mình.

Cha mẹ đều vì lợi ích của bản thân mà đẩy nàng ra để thu hút sự chú ý, khiến ngoại giới tưởng rằng Tức Nhưỡng hoàn toàn ở trong cơ thể nàng chứ không phải chỉ có một nửa, giấu đi Tố phu nhân, để Tố phu nhân càng tiện làm việc giúp Nam Cung Minh hơn.

Chỉ có nàng là chịu oan lớn, hy sinh bản thân để cả nhà được hạnh phúc.

Ý của Nam Cung Minh là còn muốn bồi dưỡng nàng sau này bán mạng cho gia tộc.

Càng thu hút sự chú ý của người khác, Ngu Tuế càng phải cẩn thận để không bại lộ thân phận Diệt Thế Giả. Nếu bị phát hiện có Dị Hỏa trong người, là sự tồn tại mà cả đại lục phải tru diệt, vậy thì nàng cũng coi như sống đến đây là hết.

Từ cuộc trò chuyện của ba vị phu nhân thường xuyên đến thăm, Ngu Tuế biết được ba vị thế tử của Vương phủ đều rất ưu tú, học tập rất nhanh, đại thế tử 6 tuổi đã sắp nhập học ở Quốc Viện.

Quốc Viện là nơi triều đình dạy tri thức, lễ nghi, thuật pháp cho con cháu của vương công quý tộc.

Học sinh 6 tuổi nhập học, 16 tuổi kết thúc việc học.

Ngu Tuế còn phải trải qua một thời kỳ trẻ sơ sinh dài đằng đẵng, nhưng cũng không hẳn là nhàm chán, mỗi ngày nàng có thể nghe được rất nhiều tin tức kỳ quái.

Sau khi Tố phu nhân thoả hiệp với Nam Cung Minh, số lần bà đến thăm Ngu Tuế cũng nhiều lên. Theo sự bày mưu đặt kế của Nam Cung Minh, Tố phu nhân sẽ đại diện cho nữ chủ nhân của Vương phủ, ra ngoài tham dự không ít yến tiệc, thỉnh thoảng cũng mang theo Ngu Tuế.

Chuyện Ngu Tuế là người thừa kế vương tước tương lai đã lan truyền trong vòng đế đô, dù có người khinh thường Tố phu nhân là thiếp thất cũng không dám xem nhẹ quận chúa của Vương phủ.

Năm tiểu quận chúa của Vương phủ được 3 tuổi, Ngu Tuế theo Tố phu nhân vào cung chúc thọ Hoàng hậu. Ở yến tiệc nàng bị Hoàng hậu gọi tên, nhưng hỏi mười câu thì đến chín câu không biết, nàng chỉ biết ngơ ngác nhìn Hoàng hậu. Chuyện này khiến cả sảnh cười vang, mọi người đều cười nhạo nàng, nàng cũng ngốc nghếch cười theo bọn họ.

Hoàng Đế Thanh Dương và Nam Cung Minh cười nói nhỏ với nhau, dường như cũng đang nói về tiểu nữ nhi của y.

Thế giới bên tai Ngu Tuế vô cùng náo nhiệt, một vài cuộc trò chuyện nơi xa cũng lọt vào trong tai nàng:

“Đây chính là tiểu muội đã đoạt vương vị của huynh đệ các ngươi đó sao? Ha ha ha, thoạt nhìn ngơ ngác thế kia, bị nàng cướp vương vị ba người các ngươi cũng đủ uất ức ha ha!”

Ngu Tuế liếc mắt qua, nhìn thấy thế tử đại ca 8 tuổi dáng vẻ đoan trang, nhíu mày không nói, nhị ca 7 tuổi đỡ trán giống như cảm thấy mất mặt, tam ca 6 tuổi trong mắt tràn đầy sự khinh thường.

Kể từ ngày hôm đó, Tố phu nhân không còn nuôi thả Ngu Tuế nữa. Bà bắt đầu sắp xếp cho nàng đủ loại khóa học, từ cầm kỳ thi họa cho đến cưỡi ngựa bắn cung. Bà yêu cầu Nam Cung Vương nữ tương lai vừa có thể đoan trang tú lệ, vừa có thể giơ đao múa kiếm.

Ngu Tuế học rất chậm, chậm đến mức thầy giáo dạy học phải nén giận giảng giải lại cho nàng hết lần này đến lần khác.

Người xung quanh đều nói nàng tư chất tầm thường, không giống như hài tử của Vương gia, đến cả Tố phu nhân cũng sẽ thi thoảng hoài nghi, tại sao đại nữ nhi Thanh Quỳ thông minh lanh lợi mà tiểu nữ nhi Ngu Tuế lại bình thường đến vậy.

Năm nàng 6 tuổi, Nam Cung Minh mang về một vị thuật sĩ Âm Dương gia để xem xét kỹ thiên phú cho Ngu Tuế.

Tất cả mọi người ở Huyền Cổ đại lục có thể tu hành chọn đạo. Người không có thiên phú học đạo là Bình Thuật nhân, người có thiên phú học đạo là Cửu Lưu thuật sĩ.

Sự khác biệt giữa hai loại người này thật rõ ràng:

Bình Thuật nhân, chỉ có thể nắm giữ kiến thức lý luận.

Cửu Lưu thuật sĩ thì nắm giữ kỳ thuật dị năng.

Nam Cung Minh xuất thân từ Danh gia, có quan hệ tốt với thế lực Âm Dương gia trong Thanh Dương quốc, bởi vậy muốn cho nữ nhi của mình nhập Âm Dương gia. Nữ nhi của y đương nhiên không thể là Bình Thuật nhân, nhất định phải là Cửu Lưu thuật sĩ mới được.

"Thiên phú" của một người là mối liên kết quan trọng với đạo thuật, người không có thiên phú, không thể nhập đạo.

Ngu Tuế đứng dưới ánh trăng, gió đêm thổi bay tà áo và mái tóc nàng. Lão thuật sĩ đứng ở cách đó không xa giở cuộn tranh trong tay ném lên không trung, hai tay nhanh chóng kết ấn, nét mực trong bức hoạ kết thành dải mực liên tiếp bay vọt ra khỏi giấy.

Những sợi mực đen tuyền đứt đoạn tản ra, lần lượt đáp lên các điểm mi tâm, chóp mũi, hai má, hai vai và bảy kinh tám mạch của Ngu Tuế. Nàng chỉ cảm thấy những nơi bị mực dính vào hơi lành lạnh, chúng chỉ dừng lại một lát rồi lại bay về cuộn tranh đang lơ lửng.

Lão thuật sĩ tiếp nhận bức hoạ cuộn tròn, mực đen trên giấy vẫn như cũ, hình người hiện lên không có chút điểm sáng nào.

Ngu Tuế nhìn biểu cảm của ông ta là biết kết quả không mấy lý tưởng.

Lão thuật sĩ thu cuộn tranh lại, mặt quay sang Nam Cung Minh đang chờ bên cạnh, trầm giọng nói: "Vương gia, quận chúa tư chất bình thường, không có chút thiên phú nào, là người vô duyên với Âm Dương đạo.”

Nam Cung Minh liếc nhìn Ngu Tuế đứng ở dưới ánh trăng, xua tay ý bảo lão thuật sĩ lui xuống. Y đi đến trước mặt Ngu Tuế, không khom lưng mà cao cao tại thượng nhìn xuống, tuy cười nhưng vẫn tạo cho Ngu Tuế cảm giác áp bức. ( app TYT - tytnovel )

“Con sợ hãi?”

Ngu Tuế cúi đầu rầu rĩ không vui.

Nam Cung Minh lại nói: “Nam Cung tộc ta chưa bao giờ có Bình Thuật nhân, con không thể là người đầu tiên.”

Ngu Tuế nghĩ nghĩ, nói: "Nếu con là vậy thì sao?"

Nam Cung Minh có chút bất ngờ khi nàng hỏi câu như vậy. Trong ấn tượng của y, nữ nhi rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian nàng không khóc thì chính là đang cười, nếu y không hỏi, nàng gần như sẽ không chủ động mở miệng.

Tiểu nữ hài trước mắt ngửa đầu, một đôi mắt giống hệt mẫu thân nàng, đen tuyền mà trong trẻo, thuần túy lại sạch sẽ.

Nam Cung Minh cúi đầu nhìn nàng, cười nói: “Con không thể.”

Ngu Tuế lại hỏi: “Nếu con là như vậy, người sẽ đuổi con đi sao?”

Nam Cung Minh: “…”

Giọng sữa đặc trưng của nữ hài hỏi khiến Nam Cung Minh sửng sốt, mắt thấy Ngu Tuế lộ vẻ mặt buồn rầu, nhút nhát sợ sệt tiếp tục hỏi: "Phụ thân nếu muốn đuổi con ra khỏi Vương phủ, có thể cho con ăn xong bữa cơm chiều rồi hãy đi không, chiều nay con chưa ăn gì đã bị người gọi đến đây rồi."

Nam Cung Minh nghĩ trong lòng, thế nhân đều nói y lòng dạ thâm sâu, tổ tiên cũng đều là những nhân vật đa mưu túc trí, mẹ của đứa bé thiên phú cao đến Thập Tam Cảnh, ba đứa con trai cũng thông minh lanh lợi, sao lại có một đứa con gái ngốc như thế này.

Một lát sau, Nam Cung Minh dẫn theo nữ nhi ngu ngốc đi ăn cơm chiều.

Tiểu quận chúa 6 tuổi cũng phải bắt đầu vào Quốc Viện học tập.

Mỗi ngày Ngu Tuế cùng các huynh trưởng đến Quốc Viện, mặt trời lặn lại cùng nhau quay về Vương phủ.

Từ thời gian đầu không hề giao tiếp, đến bây giờ gặp mặt sẽ lễ phép gọi một tiếng “huynh trưởng” hoặc là “quận chúa”. Ba huynh đệ này không gọi tên nàng, cũng không kêu nàng là tiểu muội, mà gọi là quận chúa.

Ngày đầu tiên Ngu Tuế vào Quốc Viện, người trong lớp học còn chưa nhận ra hết, nhưng vì câu chuyện cười hỏi gì cũng không biết của nàng mấy năm trước ở yến tiệc sinh thần của Hoàng hậu nên nàng rất nổi danh, có mấy đứa trẻ sẽ chủ động qua chào hỏi, nói: “Ngươi chính là tiểu quận chúa của Nam Cung Vương phủ, Nam Cung Tuế đúng không!”

Nàng ngồi vào chỗ, mắt trông mong mà nhìn bọn nhỏ xa lạ.

Cô bé xinh xắn như ngọc tạc trước mặt thấy dáng vẻ ngây ngô của nàng thì phá lên cười: "Ngươi đúng là ngốc thật, mọi người đều nói ngươi không có thiên phú, là Bình Thuật nhân duy nhất của Nam Cung gia.”

Ngu Tuế hai tay khoanh lại nằm bò ra bàn, mệt mỏi ngáp một cái.

"Sao ngươi không để ý đến ta." Thượng Dương công chúa không vui mà đẩy đẩy nàng, “Bản công chúa chịu nói chuyện với kẻ ngốc nhà ngươi chính là phúc của ngươi đó.”

Đều là mấy hài tử, nói chuyện vừa ấu trĩ vừa buồn cười, Ngu Tuế ừm ừm hai tiếng: “Đa tạ công chúa điện hạ.”

Thượng Dương công chúa lại bị nàng chọc cười.

Ngu Tuế làm gì cũng chậm một phách, có lúc giống như nghe không hiểu mọi người nói gì, cứ đứng ngốc ở đó mặt đầy mờ mịt.

Thượng Dương công chúa và mấy tiểu tỷ muội của nàng chê cười Ngu Tuế vài hôm, cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi đã đi tìm trò vui khác.

Công chúa là nữ nhi của đương kim Thanh Dương hoàng và Hoàng hậu, thân phận bối cảnh này hoàn toàn có thể đi ngang trong Quốc Viện. Người khác chịu khổ chịu khó học tập, còn nàng có thể lớn tiếng ồn ào, cũng không ai dám quản giáo.

Được vào Quốc Viện học tập đều là con cái nhà có quyền có thế, bình thường ở nhà được nuông chiều từ bé, được người khác ngoan ngoãn nghe theo, mấy thầy dạy học ở Quốc Viện đối xử với đám trẻ này lại càng thêm cẩn thận.

Các tiên sinh cứ việc giảng bài, có nghe hay không là chuyện của hài tử.

Ngu Tuế ngồi bên cạnh Thượng Dương công chúa, có vị tiểu công chúa ầm ĩ này ở bên, mỗi ngày nàng ở Quốc Viện đều là gà bay chó sủa, Thượng Dương công chúa thỉnh thoảng lại trêu chọc nàng một cái, gọi nàng một tiếng đồ ngốc.

Nàng cũng không thèm để ý, mỗi ngày vào đến Quốc Viện đều chỉ ngủ.

Chuyện này dẫn tới việc tiên sinh giảng bài, Ngu Tuế đều không nghe, bài vở không theo kịp, tụt hậu so với người khác, bài thi viết toàn điểm không, thành tích luôn đội sổ.

Về phủ đưa cho Tố phu nhân xem, bà chỉ nhíu chặt đôi mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng hồi lâu.

Kết quả cuối cùng là Ngu Tuế bị phạt quỳ gối ngoài cửa, tay cầm sách vở buồn ngủ mà lật xem.

Cũng không thể trách nàng ở Quốc Viện toàn ngủ với ngủ, thật sự là đến lúc cần đi ngủ thì Dị Hỏa ở sâu trong ý thức lại vô cùng hoạt náo, nóng đến mức nàng lăn qua lộn lại ngủ không được.

Ngu Tuế đã nghiên cứu rất lâu, ý thức đối chọi với Dị Hỏa, cố gắng tìm ra vấn đề.

Kết quả vấn đề không tìm ra, mà tinh thần lực của bản thân lại tiêu hao quá nửa, dẫn đến ban ngày hoàn toàn không có chút tinh thần nào.

Giờ phút này gió đêm lạnh phơ phất, Ngu Tuế quỳ đến đầu gối đau nhức, không ngừng cựa quậy. Nàng liếc trộm Tố phu nhân trong phòng, kéo dài giọng nói: “Nương… Ngày mai học tiếp có được không ạ?”

Tố phu nhân đến đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt nói: “Con đã lãng phí bao nhiêu cái ngày mai rồi?”

Ngu Tuế hết cách, chỉ đành cúi đầu đọc sách.

Tố phu nhân căn bản không ăn cái trò làm nũng của nàng.

Mấy ngày liền về phủ, Ngu Tuế đều đến quỳ gối trước cửa đọc sách.

Nam Cung Minh đến một chuyến nhìn thấy, nhướng mày cười nói: “Cách học của con đúng là không giống người thường.”

Sau lưng y còn có một nam hài trạc tuổi Ngu Tuế đi theo.

Nam hài khoác chiếc áo choàng đen trong đêm xuân se lạnh, che đậy thân người mảnh khảnh. Hắn đi chân trần, mu bàn chân dính đầy bùn đất, đuôi tóc ướt sũng, dính vào má và cổ vẫn còn nhỏ nước. Nam hài cúi thấp đầu, Ngu Tuế ngẩng đầu nhìn lại, bắt gặp lệ khí trong mắt hắn.

Nam Cung Minh dẫn nam hài kia vào nhà gặp Tố phu nhân.

Ngu Tuế bị nhốt ở ngoài cửa.

Một hồi lâu sau, Nam Cung Minh mới trở ra xem nàng.

Ngu Tuế còn quỳ trên mặt đất, Nam Cung Minh cũng không bảo nàng đứng lên, y cũng ngồi xổm xuống, cười hỏi: "Một bài cũng không thuộc?"

"Đã thuộc được năm bài rồi ạ." Ngu Tuế đưa tay ra làm dấu.

Nam Cung Minh lắc đầu: “Cũng không biết có nên khen con thông minh hay không.”

Tầm mắt Ngu Tuế lướt qua y, nhìn vào trong phòng: “Người kia là ai ạ?”

“Hắn ư?” Nam Cung Minh đưa tay ra xoa đầu Ngu Tuế, vẫn ôn tồn cười nói, “Là người mà tương lai dù có liều mạng con cũng phải bảo vệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play