Đông Hải La Sơn là ngọn núi cao nhất ở Thanh Dương quốc.
La Sơn tựa biển mà đứng, núi cao hai vạn trượng, muốn lên tới đỉnh cần phải vượt qua hải thị thận lâu, lại trèo vạn trượng huyền nhai. Người đời có câu: Chẳng phải Thánh nhân, khó lòng đặt chân lên La Sơn.
Từ sườn núi trở lên có mây mù vờn quanh cả ngày lẫn đêm. Giữa muôn vàn kỳ hoa dị thảo che lấp đỉnh núi, có thể mơ hồ thấy được tường đỏ ngói đen.
Bên dưới mái ngói đen, ánh nến giăng khắp căn phòng, những ngọn nến trắng trên mặt đất được xếp thành từng vòng nhỏ. Chỗ nến càng gần bàn thì càng dài hơn, chiếu rọi một bức hoạ cổ treo trên án.
Giấy vẽ đã ố vàng ở các góc, giống như từng thấm nước khiến màu vẽ nhoè đi, những đường nét định hình cũng tan biến, vì thế chỉ thấy một mảng màu sặc sỡ, lại không biết cảnh vật trong tranh là gì.
Ban đêm, ánh trăng vỡ vụn từ nóc nhà rọi xuống, dừng ở trong chiếc nôi bên trái bàn, đứa trẻ mới sinh trong tã lót vừa hay mở mắt ngây thơ đón lấy ánh trăng.
Một tháng.
Suốt một tháng, Ngu Tuế mới dần chấp nhận sự thật mình đã biến thành một đứa trẻ con.
Ở trạng thái sơ sinh, tinh lực của Ngu Tuế vô cùng có hạn. Hầu hết thời gian nàng chỉ ngủ, lúc tỉnh táo rất ít.
Lúc này nàng mới vừa tỉnh, con ngươi đen nhánh thong thả đảo quanh, phát hiện chính mình vẫn còn ở trong căn phòng âm u quỷ dị này.
Ngoài phòng luôn có thị nữ túc trực, thi thoảng sẽ mở cửa vào nhìn xem Ngu Tuế thế nào. Thấy Ngu Tuế đã mở mắt, thị nữ bèn đi xin chỉ thị của Tố phu nhân.
Tố phu nhân là mẫu thân của nàng, chỉ đến thăm khi Ngu Tuế tỉnh giấc.
Tố phu nhân đẩy cửa bước vào, thân hình tựa liễu rủ, mái tóc dài như thác đổ buông trên tấm áo lụa trắng. Bà có một đôi đồng tử đen tuyền, trên nền da trắng bệch và dáng người mỏng manh, đôi mắt ấy càng toát lên vẻ yêu mị.
Tố phu nhân chỉ yên tĩnh ngắm nhìn Ngu Tuế, ít khi lên tiếng.
Ngu Tuế nỗ lực đóng vai một đứa trẻ sơ sinh thực thụ, giả ngây giả dại cốt để lấy lòng Tố phu nhân, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc cười ngây ngô, chảy nước miếng, chổng vó.
Nàng muốn nhìn thấy một chút biểu cảm vui mừng của người làm mẹ trên dung nhan tuyệt sắc kia.
Nhưng Tố phu nhân trước sau vẫn giữ vẻ bình tĩnh lãnh đạm, hôm nay lại càng vội vàng liếc nàng một cái rồi bỏ đi.
Ngu Tuế tiếc nuối siết siết nắm tay bé nhỏ của mình.
Mỗi lần như vậy, nàng lại hoài nghi không biết mình rốt cuộc có phải là con ruột của Tố phu nhân hay không.
Cũng may dù tâm tư mẫu thân khó dò, nhưng nàng vẫn còn một tỷ tỷ ba tuổi.
Tỷ tỷ Thanh Quỳ cũng thích đến thăm Ngu Tuế những khi nàng tỉnh giấc, thường cùng nàng thủ thỉ mọi chuyện, lại lấy đóa hoa vừa hái bên ngoài áp nhẹ lên má muội muội cho mát, thấy Ngu Tuế cười khanh khách thành tiếng, tỷ tỷ cũng vui vẻ cười theo.
Tố phu nhân đi chưa được bao lâu, một tiểu nữ hài mặc áo bông đỏ váy dài, ăn vận xinh xắn như ngọc tạc bước vào căn phòng. Thanh Quỳ cẩn thận tránh những vòng nến dưới đất, đi đến trước nôi, nàng phải đạp lên ghế đẩu, nhón chân mới có thể thấy Ngu Tuế trong nôi.
“Hoa hoa.”
Thanh Quỳ áp nhẹ hoa mai còn đọng sương trong tay lên gương mặt Ngu Tuế.
Ngu Tuế đáp lại bằng tiếng cười, Thanh Quỳ cũng nhìn nàng cười.
Tuy không phân rõ rốt cuộc là nàng chơi với tiểu hài tử, hay là tiểu hài tử chơi với nàng, nhưng Ngu Tuế lại nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại thiếp đi.
Lẽ thường sau nửa đêm Ngu Tuế sẽ không tỉnh lại nữa, nhưng nàng lại thấy nóng không chịu nổi, như bị đặt trên dàn lửa thiêu. Nàng bất giác vặn vẹo cơ thể trong tã lót, giơ đôi tay lên hòng tản bớt nhiệt nhưng vô ích. Cuối cùng, nàng đành mệt mỏi mở mắt ra.
Ánh trăng vẫn vậy, trong gian phòng âm u, một vệt ánh trăng này giống như vì nàng mà đến. Tròng mắt đậm đen của Ngu Tuế phản chiếu ánh sáng, chợt cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong vệt sáng có bụi trần bay lượn, chuyện này cũng không hiếm lạ.
Nhưng giờ phút này những hạt bụi đã nhuốm màu, tốc độ bay lượn cũng nhanh hơn thường ngày rất nhiều, dần dần biến thành những đốm lửa li ti đang cháy trong mắt Ngu Tuế.
Kỳ lạ thay, nàng lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Những đốm lửa theo vệt sáng rơi xuống người nàng, không truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn, trong đầu Ngu Tuế lại hiện ra cảnh tượng sao trời vỡ nát:
Trên trời vô số sao băng rơi xuống, ngọn lửa vĩnh hằng thiêu rụi hết thảy mọi thứ trong trời đất không còn lại gì.
Vạn vật gào lên thảm thiết tuyệt vọng, lầu cao sụp đổ, đại địa nứt toạc, mắt có thể nhìn thấy đâu đâu cũng là cảnh tượng luyện ngục trần gian.
Giữa đốm lửa có tro tàn màu đen bay múa, ngàn vạn tro tàn kết thành vô số sợi xích dài, đuổi theo năm bóng dáng vặn vẹo trong biển lửa.
Bên tai Ngu Tuế truyền đến âm thanh đứt quãng, vặn vẹo dữ tợn của ác quỷ:
“Diệt Thế Giả.”
“Dị Hỏa.”
“Ngươi.”
“Đuổi cùng giết tận.”
Ngu Tuế chớp mắt một cái hoàn hồn lại, ánh trăng vẫn vậy, giữa vệt sáng không có đốm lửa nào, tựa như vừa nãy chỉ là ảo giác, nhưng sâu trong đầu nàng có một ngọn lửa thiêu đốt mách bảo nàng rằng, đó là sự thật.
... Không, không phải chứ?
Ngu Tuế thong thả đảo tròng mắt, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó xung quanh, nội tâm có hơi hoảng hốt.
Bắt đầu lại từ số không ở thế giới khác đã rất khó tiếp thu rồi, bỗng nhiên lại được báo cho biết thân phận của nàng thật ra là một đại ma đầu sẽ hủy diệt thế giới, đang bị toàn thế giới truy sát — nhưng ta vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa đầy tháng thôi mà!
Ngu Tuế siết siết nắm tay nhỏ, ta dựa vào cái gì để hủy diệt thế giới, dựa vào nắm đấm to bằng bàn tay trẻ sơ sinh này à?
Chuyện này không ổn chút nào.
Ngu Tuế đang tự hỏi, chợt nghe một tiếng vang lớn, sợ tới mức lông tơ toàn thân dựng đứng, cố gắng nhìn về phía cửa.
Trên cửa có hai vệt máu, máu loãng theo kẽ cửa chảy vào trong phòng, thị nữ gác cửa cả người đầy máu, không một tiếng động, trượt người xuống đất.
Ngu Tuế nghe thấy tiếng trường đao tuốt vỏ nghe thật êm tai.
Trẻ sơ sinh trong phòng không dám thở mạnh, cũng chẳng dám động đậy.
Vừa mới biết thân phận Diệt Thế Giả của mình, kẻ truy sát đã tìm đến tận cửa rồi sao?
Ngu Tuế đang lo lắng có nên gọi Tố phu nhân đến cứu mạng hay không, liền nghe giọng nói thanh lãnh của Tố phu nhân từ ngoài cửa vọng vào:
“Không phải Thánh nhân, chỉ là Thập Tam Cảnh mà dám xông lên đỉnh La Sơn, coi như vận khí của ngươi không tệ, chống đỡ được đến đây mà chưa chết."
Ngu Tuế không thấy được tình hình bên ngoài, bèn dỏng tai lên cẩn thận nghe.
Nam nhân ngoài phòng ho khan hai tiếng, giọng khàn khàn nói: "Ngươi cũng là Thập Tam Cảnh, chẳng phải cũng đứng ở trên đỉnh La Sơn này sao?"
Tố phu nhân nói: “Ta có thể sống, ngươi không thể.”
Lão giả áo đen “ha” một tiếng, giơ tay lau vết máu bên mép, một tay rút kiếm, cái bóng trên đất có chút xiêu vẹo. Y đứng dưới ánh trăng trong sân nhìn chằm chằm Tố phu nhân trước cửa phòng mà nói: “Khó nói lắm, ta có thể đến được đây, ngươi nghĩ những người khác sẽ không đến được sao? Chỉ cần đám con của ngươi chưa chết, sẽ vĩnh viễn có người tìm tới.”
"Thiên hạ này, Cửu Lưu Thập Tam Cảnh Giả nhiều không đếm xuể."
Ngu Tuế trong phòng đảo mắt, nàng nhận ra không phải thân phận Diệt Thế Giả của mình bị bại lộ mới rước họa sát thân, mà vấn đề nằm ở Tố phu nhân.
Đồng tử đen tuyền của Tố phu nhân trong đêm tối càng sáng ngời lộng lẫy, tựa như tinh hỏa rực cháy, không còn vẻ bình lặng xa cách ban ngày, thay vào đó là sát ý lạnh lẽo.
Bà nói: “Tiếc thay, ở tuổi của ngươi, nếu không đi chuyến này có lẽ còn có thể nhập Thánh.”
Ngu Tuế lại nghe thấy tiếng đao kiếm tuốt vỏ, tiếng va chạm, tiếng nào tiếng nấy giòn giã, mang theo sức mạnh ngập tràn như thể đang chém núi bổ đất.
Tố phu nhân ngoài miệng nói đáng tiếc, nhưng sát chiêu trong tay lại chẳng có chút ý nào là tiếc cho người khác. Ánh nến trong phòng leo lắt, bóng hai người giao đấu ngoài phòng đổ lên cửa sổ, bóng hình biến hóa khôn lường, làm người xem hoa cả mắt.
Ngu Tuế cũng muốn xem một chút, đáng tiếc là có lòng mà không có sức, nàng lúc này ngay cả lật người cũng khó.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng gió mãnh liệt cùng tiếng cửa phòng bị va đập dữ dội. Lão giả áo đen cố vòng qua Tố phu nhân để phá cửa, nhưng lại bị chặn ở ngoài, không thể tiến thêm một bước.
Lão giả Cửu Lưu Thập Tam Cảnh áo đen này vượt qua hải thị thần lâu, trèo vạn trượng huyền nhai, lên đến đỉnh núi đã bị sương giá rét buốt của La Sơn làm trọng thương, vậy mà vẫn không màng sinh tử, dốc cạn hơi tàn để hoàn thành sứ mệnh.
Hai bóng người đã áp sát cửa, cửa phòng chưa mở nhưng vô số ngọn nến trong phòng đã bị khí áp ép nghiêng về một phía, ngọn lửa bị ép cong oằn, rồi đột ngột vụt tắt.
Tiếng đao kiếm giòn vang như ở sát bên tai Ngu Tuế, cửa phòng bị phá, có người nặng nề té ngã trên đất, hộc máu không ngừng.
Bóng áo trắng mảnh mai đứng ở cửa cúi đầu nhìn xuống.
Đôi mắt lão giả áo đen dần mất đi ánh sáng, há mồm ra là máu chảy không ngừng, cuối cùng y dường như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Ngu Tuế nằm trong tã lót im phăng phắc, không dám nhúc nhích.
Dường như đã kết thúc.
Làm một đứa bé vừa đầy tháng, đối mặt với tình huống này nên làm thế nào?
Ngu Tuế do dự một hồi rồi gào lên hai tiếng, tỏ vẻ mình cũng bị dọa như một đứa trẻ sơ sinh thực thụ.
Tố phu nhân nghe tiếng hài tử kêu khóc, ánh mắt từ trên người lão giả áo đen dời sang Ngu Tuế. Khi bà bước vào phòng đã giơ tay kết ấn, toàn bộ nến trên đất lại bùng cháy.
Căn phòng đã sáng trở lại, Ngu Tuế thấy Tố phu nhân đi tới bên cạnh bèn nhếch miệng cười với bà, không biết là lần thứ bao nhiêu nàng cố gắng lấy lòng vị mẫu thân này.
Tố phu nhân nhìn chằm chằm nàng một lúc, rồi giữa lúc Ngu Tuế ngây ngô cười, bà chậm rãi đưa tay về phía nàng.
Ngu Tuế cho rằng Tố phu nhân định bế mình lên.
Nàng vẫn giữ nụ cười, mắt thấy ngón tay thon dài như ngọc kia đến gần, rồi hạ xuống cổ mình.
— Hử?
Bàn tay Tố phu nhân đưa ra đã bóp chặt lấy cổ Ngu Tuế.
— Ế!
Đôi mắt sáng ngời của Tố phu nhân lộ rõ sự quyết tâm, năm ngón tay dùng sức, sắp sửa bóp gãy cổ Ngu Tuế, đúng lúc này cả hai đều nghe thấy tiếng Thanh Quỳ từ ngoài vọng vào: "Mẹ!"
“Hoa hoa!”
“Hoa hoa con tặng cho tiểu muội!”
Khi Thanh Quỳ xuất hiện ở ngoài cửa, Tố phu nhân lập tức thu tay lại, trong mắt phản chiếu bóng dáng tiểu nữ hài xinh đẹp như ngọc tạc ở ngưỡng cửa, bà có một thoáng hoảng hốt.
"Lại... lại có người chết ạ?" Thanh Quỳ đứng ở cửa không dám vào.
Tố phu nhân đi về phía nàng, giọng điệu dịu dàng chưa từng có với Ngu Tuế: "Quỳ Nhi, đi thôi, đừng ở đây."
Thanh Quỳ ngây thơ ngơ ngác, nắm tay Tố phu nhân rời đi.
Cả hai đều không quay đầu lại.
Tố phu nhân nghe nữ nhi bên cạnh tò mò hỏi lần này người chết lại là ai, sắc mặt bà lại có mấy phần hoảng hốt, trong đầu loé lên cảnh tượng lúc nãy:
Khi bà bóp cổ hài tử kia, đôi mắt đen láy của nó vẫn đang cười, hoàn toàn không biết sinh mệnh của mình đang treo trên sợi tơ mảnh.
Một thị nữ mới đến đưa thi thể thị nữ đã chết đi, sau khi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Ngu Tuế. ( app TYT - tytnovel )
Những ngọn nến vừa cháy lại lay động, trên mặt đất hiện lên từng vòng tròn lửa, xâm nhập vào máu của lão giả áo đen đã chết, thiêu đốt y thành tro bụi.
Ngu Tuế nhìn ánh trăng, chậm rãi chớp mắt, không ai có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc hay suy nghĩ nào từ đôi mắt ấy.
Nàng nghĩ:
Cổ đau quá.
Tố phu nhân suốt một tháng không hề đến thăm Ngu Tuế, cũng không gặp phải thích khách nào nữa, ngay cả Thanh Quỳ cũng thưa dần những lần ghé thăm.
Ngu Tuế nhân lúc tỉnh táo, cố gắng sắp xếp lại tình hình hiện giờ:
Từ buổi tối ám sát lần đó, nàng biết được mình đang ở một nơi tên là đỉnh La Sơn, kẻ tới ám sát là Cửu Lưu Thập Tam Cảnh, mục tiêu là giết con của Tố phu nhân.
Tức là không cần giết Tố phu nhân.
Nhưng vì sao Tố phu nhân lại muốn giết nàng?
Nếu không phải ngày vừa sinh ra đã nhìn thấy Tố phu nhân, xác định quan hệ mẫu tử thì dựa theo cách đối xử khác một trời một vực của Tố phu nhân với nàng và Thanh Quỳ, Ngu Tuế có lẽ đã hoài nghi mình không phải hài tử do Tố phu nhân sinh ra.
Nếu không phải ruột thịt thì còn có thể hiểu được.
Nhưng lý do gì bà lại có thể nhẫn tâm với chính nữ nhi của mình?
Ngu Tuế nghĩ không ra, bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, năng lực tự vệ bằng không, cho dù Tố phu nhân muốn giết nàng cũng hết cách, chỉ có thể nằm yên mặc người ta bóp cổ.
Nghĩ đi nghĩ lại nàng thấy có chút buồn cười, thầm nói trong lòng: Cứ như ta thế này, người ta dùng sức bóp một chút là chết, không có bàn tay vàng, chẳng có hào quang nhân vật chính, vậy mà cũng là Diệt Thế Giả?
Điên rồi!
Hào quang nhân vật chính thì thôi đi, cái thân phận này của ta vừa nhìn đã biết là vai ác để nhân vật chính chính nghĩa đánh bại vượt ải cuối cùng rồi.
Ngu Tuế nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngưng thần, ý thức thoát ly, thị giác từ ngoài vào trong, gặp được một ngọn lửa nhỏ chừng móng tay, vẫn luôn cháy không tắt ở nơi sâu nhất trong tâm trí.
Thứ này thoạt nhìn trông giống bàn tay vàng, nhưng ngoài việc nhìn thấy thì không thể chạm vào, triệu hồi hay giao tiếp, tạm thời vẫn chưa biết nó có ích lợi gì.
Ngu Tuế thậm chí không chắc nó có phải là "Dị Hỏa" diệt thế hay không.
So với bàn tay vàng, nó càng giống một loại ấn ký hơn.
Nếu là Dị Hỏa, vậy thì làm thế nào để triệu hồi, làm thế nào để kích hoạt diệt thế?
Cẩn thận ngẫm lại, Diệt Thế Giả có tổng cộng năm người, nghĩa là ngoài nàng ra còn có bốn kẻ xui xẻo khác, vậy mấy Diệt Thế Giả kia có phương thức liên lạc đặc thù nào không?
Có lẽ đơn đả độc đấu không được, phải gom đủ năm người mới có thể kích hoạt diệt thế.
Ngu Tuế ngáp một cái, trước khi chìm vào giấc ngủ say, nàng bỗng nhìn thấy ngọn lửa kia chợt lóe lên, trong ánh lửa xuất hiện một chấm đen nhỏ đang chậm rãi xoay tròn.
Trong đầu nàng vang lên mấy giọng nói:
“Chà, lại có kẻ xui xẻo nào sắp toi mạng rồi à?”
“Sao không cẩn thận chút vậy.”
“Khụ khụ...”
Ngu Tuế nháy mắt tỉnh táo lại, cưỡng ép mình không được ngủ thiếp đi.
Giọng nam khàn khàn ho khan nghe có vẻ không ổn cho lắm, y khụ một hồi lâu mới ấm ách nói: “Các ngươi… là ai?”
Giọng nam cà lơ phất phơ ban đầu nói: "Diệt Thế Giả chứ ai."
Giọng lão giả hiền từ thứ hai cũng nói: "Khi Diệt Thế Giả tử vong, sẽ thông qua Hỏa Linh Cầu mà sinh ra cộng hưởng.”
Giọng nói thứ tư không phân biệt nổi là nam hay nữ cất lên: "Ngươi chết thế nào vậy?"
Giọng nam khàn khàn cười nhẹ nói: “... Bị thiêu chết.”
"Mẹ kiếp!" Giọng nam đầu tiên nói, "Lão tử đây không có nước!"
Ngu Tuế còn chưa kịp hỏi hai người này có quan hệ gì thì một cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt đã ập đến không hề báo trước, sau một thoáng trống rỗng trong đầu, tiếng gào khóc thảm thiết của trẻ sơ sinh gần như lật tung cả mái nhà.
Thị nữ canh gác ngoài cửa cuống quýt chạy vào xem.
Xương cốt huyết nhục toàn thân của Ngu Tuế như bị lửa lớn nung nấu, nàng không thể kiềm chế nổi sự thống khổ này, chỉ có thể gào khóc thảm thiết.
Đau!
Đau đau đau!
Đau đau đau đau đau đau!