Cái thứ gọi là Dị Hỏa này, tuyệt đối không phải bàn tay vàng gì sất.
Ngu Tuế lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn sống. Bởi vì nàng vô duyên vô cớ kêu la thảm thiết, khiến Tố phu nhân phải hiếm hoi ở lại bên cạnh nàng một đêm.
Tố phu nhân ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, một tay đỡ trán trầm tư, khóe mắt liếc thấy hài tử đã tỉnh, lúc này mới đứng dậy đi tới.
Bà dường như do dự trong thoáng chốc, mới đưa tay nhẹ nhàng đặt trên trán Ngu Tuế, dùng mu bàn tay thăm dò nhiệt độ cơ thể nàng.
Ngoài cửa vang lên tiếng thị nữ: “Phu nhân, Chu tiên sinh đã tới.”
Tố phu nhân nói: “Vào đi.”
Nam nhân vào phòng là một kẻ què chân, chỉ bước nửa bước qua ngưỡng cửa rồi không tiến thêm nữa, mặt đất đầy nến đã chặn mất lối đi của y.
Chu tiên sinh râu ria xồm xoàm, hai mắt vẩn đục, dáng vẻ sa sút làm người ta đoán không ra tuổi thật của y.
“Thế nào rồi?” Tố phu nhân hỏi.
Chu tiên sinh cúi đầu đáp: "Hẳn là hàn khí La Sơn xâm nhập vào cơ thể, tích tụ rồi bộc phát, mới khiến nàng đau đớn không chịu nổi."
Ngu Tuế há miệng thở dốc, lộ ra dáng vẻ cười ngây ngô.
Chu tiên sinh lại nói: “Phu nhân là chủ nhân của Nông gia Tức Nhưỡng, nàng sinh ra có một nửa là Tức Nhưỡng. Sơn hàn hóa thủy, Tức Nhưỡng không thể không hấp thụ, nếu ở lại La Sơn lâu ngày sẽ tích tụ một thân đầy hàn khí.”
Tố phu nhân cúi đầu nhìn chằm chằm Ngu Tuế, mu bàn tay vẫn dán vào trán của nàng, nhìn dáng vẻ Ngu Tuế cười khanh khách, ánh mắt cũng không hề biến đổi.
Trong phòng yên lặng một lát, Tố phu nhân nói: "Thời gian gần đây, ngươi hãy trông chừng Quỳ Nhi."
Chu tiên sinh gật đầu lui ra.
Thông tin Ngu Tuế thu thập được ngày càng nhiều lên.
Từ việc Tố phu nhân là chủ nhân của Tức Nhưỡng, đến trong cơ thể nàng cũng có một nửa Tức Nhưỡng.
Bọn họ quy kết tiếng khóc thảm thiết trước đó của nàng là do Tức Nhưỡng trong cơ thể cùng với hàn khí của La Sơn gây ra.
Chỗ tốt duy nhất của tiểu hài tử chính là người lớn nói chuyện sẽ không kiêng dè, có gì nói nấy, cơ bản không cần lo đứa bé mới hai tháng tuổi nghe lỏm được gì.
Ngu Tuế cũng không dại gì đi sửa lại cho đúng. Tuy trên người nàng không có bất kỳ miệng vết thương nào nhưng nàng lại cảm nhận được đau đớn bị thiêu chết của Diệt Thế Giả, khi ngọn lửa bùng cháy quá lớn, nàng đau đến nỗi ngất xỉu.
Còn tưởng mình sẽ chết.
Thì ra đây chính là cộng hưởng của Diệt Thế Giả.
— Ai mà thèm cái loại cộng hưởng này chứ?
Ngu Tuế ít nhiều cũng thấy buồn bực, trong lòng thầm cầu mong những Diệt Thế Giả còn lại đừng chết trước nàng thì tốt.
Hoả hình lần đó đã để lại cho nàng ám ảnh tâm lý sâu sắc.
Nhưng dựa theo những chuyện từng trải qua, Diệt Thế Giả cũng không phải là năm người cố định.
Số lượng không đổi, nhưng "người" thì sẽ đổi.
Ngu Tuế suy nghĩ, mí mắt ngày càng nặng, lại một lần nữa thiếp đi.
Tố phu nhân không rời đi, vẫn ở bên cạnh trông chừng.
Trong tình cảnh cha không rõ, mẹ chẳng thương, bản thân lại vác cái thân phận Diệt Thế Giả trên lưng, bị toàn bộ đại lục truy sát, Ngu Tuế càng phải cẩn thận đóng vai một đứa nhỏ chuyện gì cũng không biết.
Nàng không thể để Tố phu nhân nhìn ra dù chỉ một chút khác thường, rằng “đứa nhỏ này có thiên phú dị bẩm”.
Trong thời gian này Ngu Tuế lại bị tập kích vài lần, những Cửu Lưu thuật sĩ kia phụng mệnh đến giết con của Tố phu nhân. Suốt một năm đằng đẵng, không biết bao nhiêu kẻ đã đến, nhưng đều bị Tố phu nhân đánh bại.
Theo thông tin Ngu Tuế thu thập được, người tu hành ở Huyền Cổ đại lục đều được gọi là Cửu Lưu thuật sĩ.
Cửu Lưu là một tên gọi chung, các phe phái trong đó nhiều đếm không xuể, mỗi gia một đạo, chỉ là ở đương kim đại lục, những phe phái cầm cờ đi trước vừa hay có Cửu gia: Y gia, Pháp gia, Danh gia, Binh gia, Đạo gia, Nông gia, Âm Dương gia, Quỷ Đạo gia, Phương Kỹ gia.
Mỗi người đều có thể dẫn tinh nhập mệnh, tìm ra Cửu Lưu thuật gia phù hợp với mình nhất.
Hết thảy đều phụ thuộc vào "thiên phú" từng người.
Người có độ phù hợp thiên phú càng cao khi gia nhập Cửu Lưu thuật gia, cơ hội tu hành thành Thánh càng lớn.
Những điều này đối với Ngu Tuế tạm thời còn quá xa xôi, nàng chỉ biết Tố phu nhân xuất thân từ Cửu Lưu Nông gia, tu hành đã đến Thập Tam Cảnh, cách cảnh giới Thánh giả một bước nữa thôi.
Chu tiên sinh xuất thân từ Y gia, cảnh giới tu hành không rõ.
Cái Tức Nhưỡng mà bọn họ gọi, càng giống như một loại bảo vật hơn. Vốn dĩ do một mình Tố phu nhân sở hữu, lại vì sinh ra Ngu Tuế nên đã bị hài tử kế thừa một nửa.
Trong mấy tháng Tố phu nhân trông chừng Ngu Tuế, bà chưa bao giờ ôm đứa trẻ này, cũng chưa từng mang nàng rời khỏi gian từ đường nhỏ này.
Người chăm nom Ngu Tuế là một người đàn bà câm.
Trên mặt bà ấy tràn đầy dấu vết năm tháng lưu lại, những nếp nhăn sâu khiến bà trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng đối xử với Ngu Tuế lại vô cùng dịu dàng che chở, vài lần ngăn không để nàng ngã khỏi nôi.
Ngu Tuế rất ít khi khóc, thỉnh thoảng vì cơ thể không phối hợp, bò dậy lại bị ngã đau, cảm thấy tiểu hài tử hẳn là sẽ khóc, lúc này nàng mới gào lên hai tiếng.
Nhưng cũng vì nàng phản ứng quá chậm, người đàn bà câm dùng tay ra hiệu với Tố phu nhân, ý nói: “Tiểu thư phản ứng có hơi chậm chạp.”
Tố phu nhân nhìn về phía đứa bé đang ngồi dậy trong nôi, ngây ngô nhìn mình chảy nước miếng, bà lặng im không lên tiếng.
Bà đi đến trước Ngu Tuế, chập hai ngón tay lại, nhẹ nhàng điểm ấn lên kinh lạc khắp người nàng, làm chúng vận hành trôi chảy, xua tan hàn khí chưa được Tức Nhưỡng hấp thụ.
Bởi vì Tố phu nhân đã tin lời Chu tiên sinh nói hàn khí nhập thể tổn hại thân mình, cứ bảy ngày một lần, bà lại giúp Ngu Tuế tán hàn khí.
Ngu Tuế cong mắt cười với Tố phu nhân, đưa con rối hổ bằng vải trong tay ra, mời bà cùng chơi.
Tố phu nhân không thèm nhìn nàng thêm một cái, quay người rời đi.
Người đàn bà câm không nói được.
Tố phu nhân không nói chuyện với nàng.
Thế nên Ngu Tuế đã một tuổi mà vẫn chưa biết nói.
Từ sau khi Tố phu nhân nói Thanh Quỳ sẽ do Chu tiên sinh chăm sóc, Ngu Tuế chưa từng gặp lại vị tỷ tỷ này.
Mãi cho đến tối nay, có người tập kích từ đường, sau khi bị Tố phu nhân sát diệt, Chu tiên sinh dẫn theo Thanh Quỳ đang kêu khóc tới, nói nàng bị kinh động nên cứ mãi khóc đòi gặp mẫu thân.
Ngu Tuế bò dậy khỏi giường nhỏ của mình, ló đầu ra ngoài nhìn, bị người đàn bà câm đang trông chừng bên cạnh đẩy trở về.
“Quay về đi.” Tố phu nhân ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nữ hài.
Thanh Quỳ nức nở nói: "Con không muốn, con muốn ngủ với mẫu thân."
Nàng dường như thấy được Ngu Tuế bên trong, lại sửa lời: "Con muốn ngủ với mẫu thân và muội muội."
Tố phu nhân nhíu mày, giống như còn có việc khác nên cứ mặc kệ nàng, để người đàn bà câm đưa Thanh Quỳ vào trong.
Thanh Quỳ thấy Ngu Tuế, tựa như thấy một món đồ chơi mới lạ, cũng không khóc nữa, sáp lại gần đưa tay nhéo nhéo má Ngu Tuế, Ngu Tuế ngẩng đầu cười với nàng, Thanh Quỳ cũng cười theo.
“Đã lâu không gặp muội.” Thanh Quỳ đã bốn tuổi ngồi xuống bên cạnh giường của Ngu Tuế, "Tỷ cao lên rồi, muội cũng đã lớn hơn."
Ngu Tuế chớp chớp mắt.
“Sao muội không nói gì thế?” Thanh Quỳ quay đầu nhìn nàng, “Muội phải gọi tỷ là a tỷ chứ.”
Ngu Tuế: “A —”
Thanh Quỳ vẻ mặt nghiêm túc dạy nàng: “A — tỷ!”
Ngu Tuế: “A — da.”
“Không phải kêu như vậy đâu!” Thanh Quỳ chỉ vào mình nói, “A tỷ!”
Ngu Tuế trêu chọc nàng, nhất quyết không gọi, Thanh Quỳ dạy đến cuối cùng đành thở dài nói: “Muội ngốc thật.”
Hai đứa nhỏ chơi một hồi, Thanh Quỳ là người đầu tiên ngả xuống ngủ thiếp đi bên cạnh Ngu Tuế, Ngu Tuế cũng giả vờ nhắm mắt lại ngủ.
Tố phu nhân đi vào trong phòng, vén rèm trướng lên nhìn hai đứa bé đang ngủ, cúi xuống đắp lại chiếc chăn mà Thanh Quỳ đã đạp tung ra.
Chu tiên sinh đứng trong bóng tối ở cửa, trầm giọng nói: “Vị trí La Sơn đã bị bọn họ phát hiện, Âm Dương gia, Binh gia và Đạo gia, La sát thuật sĩ của ba nhà đều đã được mời đến. Vết thương cũ của phu nhân chưa lành, cứ kéo dài thế này, người của bọn họ ngày càng đông, kẻ đến đây ngày càng mạnh, rất khó giữ được Thanh Quỳ."
Tố phu nhân buông rèm trướng, xoay người sang chỗ khác, đôi mắt đen láy loé lên hàn quang.
Bà im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Ngươi đưa Thanh Quỳ đi đi.”
Chu tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên.
Tố phu nhân nói: "Đưa Thanh Quỳ đi thôi, để con bé có thể bình an lớn lên, tránh xa mọi tranh chấp nguy hiểm."
“Tiên sinh, ta chỉ cầu xin ngươi lúc này.”
Tố phu nhân cúi đầu hành lễ với Chu tiên sinh.
“Phu nhân định quay về sao?” Chu tiên sinh nhìn chằm chằm bà hỏi.
Tố phu nhân hàng mi run run, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ta sẽ mang đứa bé còn lại trở về, ánh mắt của tất cả mọi người sẽ đổ dồn vào đứa trẻ này, không ai chú ý đến Thanh Quỳ nữa."
Chu tiên sinh đã đồng ý với bà.
Hôm sau Thanh Quỳ bị người đàn bà câm đánh thức, nàng ngồi dậy dụi mắt, vẫn còn vẻ ngái ngủ.
“Quỳ Nhi.” Tố phu nhân đưa tay về phía Thanh Quỳ, “Đi thôi.”
Thanh Quỳ đáp lời, nắm tay Tố phu nhân rời đi.
Kể từ ngày hôm đó, Ngu Tuế không còn gặp lại tỷ tỷ Thanh Quỳ nữa.
Những lúc Ngu Tuế tỉnh táo cũng không hề nhàn rỗi, nàng thường tách rời ý thức để quan sát ngọn lửa sâu thẳm trong tâm trí. Có lúc thấy ngọn lửa kia yên lặng bất động, thi thoảng sẽ bập bùng lay động, rực cháy.
Nàng gọi khoảnh khắc lần đầu tiên tiếp thu tri thức về Dị Hỏa này là “truyền thừa tẩy lễ”, trong lúc truyền thừa tẩy lễ, ngọn lửa Ngu Tuế nhìn thấy và ngọn lửa sâu trong ý thức lúc này là một.
Nó chính là Dị Hỏa ư?
Có thể thiêu rụi vạn vật trên thế gian, khiến đại địa nứt toác, nuốt chửng mọi sinh linh.
Ý thức của Ngu Tuế muốn chạm vào ngọn lửa nhỏ bé đó, và rồi nàng thật sự cảm nhận được nhiệt độ từ ngọn lửa, là lạnh băng.
Sau khi nàng ngủ, ý thức dừng lại bên cạnh ngọn lửa lại cảm thấy ấm áp, lan toả khắp tứ chi, ngăn cản hàn khí của La Sơn bên ngoài tâm mạch, không để nàng cảm thấy nửa phần thống khổ.
Khi Ngu Tuế ở một mình, ngọn lửa đứng yên bất động.
Khi có người tới gần nàng, ngọn lửa mới bắt đầu lay động.
Suốt một năm trời không có ai nói chuyện cùng nàng, nàng bèn cùng Dị Hỏa trò chuyện phiếm, tuy Dị Hỏa không đáp lại nhưng tốt xấu gì cũng là đối tượng để nàng giãi bày hết thảy.
Ngu Tuế kiên nhẫn nghiên cứu Dị Hỏa. Chu tiên sinh và Thanh Quỳ đi rồi, số lần Tố phu nhân tới thăm nàng cũng ngày càng ít đi, bên cạnh nàng chỉ có người đàn bà câm.
Nghe cuộc trò chuyện lần trước, những kẻ truy sát kế tiếp đến thăm La Sơn sẽ ngày càng mạnh. Tố phu nhân bị thương chưa chữa khỏi, thực lực không đủ để bảo vệ đứa con của bà khỏi những kẻ này.
Vì thế Tố phu nhân định mang một đứa trẻ khác trở về.
Ngu Tuế nghĩ thầm, một đứa trẻ xui xẻo khác chính là nàng đây, vậy "trở về" là trở về đâu?
Một tháng sau.
Dị Hỏa sâu trong ý thức Ngu Tuế khẽ lay động, có người đạp lên đêm trăng sao, đến mép giường của tiểu hài tử vươn tay ra. Ống tay áo màu nâu đen buông xuống bên giường, khớp xương ngón tay rõ ràng hơi cong lại, nam nhân động tay nhẹ nhàng bế đứa bé đang ngủ say lên.
Cơn lốc từ bên ngoài thổi tung cửa phòng, toàn bộ nến trên đất đều tắt ngấm, chỉ có ánh trăng rọi vào, dừng ở trên người nam nhân.
Ngu Tuế mở mắt ra, thấy được gương mặt mang nét cười của nam nhân, tuấn nhã nhưng lại âm trầm.
Y tuy cười nhưng toàn thân lại tỏa ra một cảm giác áp bức nồng đậm, như con rắn độc đang lè lưỡi quấn quanh cổ, răng nọc đã kề sát yết hầu, bức bách người ta nghe theo mệnh lệnh.
Nam nhân nhìn về phía Tố phu nhân ngoài cửa, ôn tồn cười nói: “Tố Tố, nàng để cha con chúng ta xa cách hơn một năm, bây giờ mới được gặp. Nàng đừng giận dỗi nữa, theo ta về đi.”
Năm ấy Ngu Tuế được một tuổi hai tháng, nàng đã gặp được phụ thân của mình, vị vương khác họ duy nhất của Thanh Dương quốc, Nam Cung Minh.
Tố phu nhân đứng ở ngoài cửa, mặt không biểu cảm, bà không nói gì, chỉ hơi cúi đầu.
Thị nữ cùng người đàn bà câm đã bị người của Nam Cung Minh bắt giữ, không thể nhúc nhích, trên mặt đất còn có không ít thi thể.
Nam Cung Minh bế Ngu Tuế đi ra ngoài, hoàn toàn làm lơ những người khác, thần sắc tự nhiên đi đến trước mặt Tố phu nhân, cúi đầu để trán mình chạm vào trán bà: “Nếu không phải nàng mềm lòng, mấy đứa con gái của ta cũng chết hết rồi. Nàng giữ lại một đứa, ta sẽ cảm kích nàng.”
Lúc này Ngu Tuế chỉ cảm thấy phụ thân còn là một nhân vật khó đối phó hơn cả mẫu thân.
Nam Cung Minh nói lời ôn tồn mềm mỏng, nhưng bầu không khí xung quanh lại ngày càng âm trầm, không khí dường như bị rút cạn, một trọng lực vô hình đè nặng trong lòng nàng, khiến người ta khó chịu, nỗi sợ hãi vô cớ dâng lên từ đáy lòng. Ngu Tuế đã thật sự trải nghiệm cái gọi là khí thế "có thể dọa trẻ con khóc thét".
Nàng giãy giụa ở trong lòng ngực Nam Cung Minh, ê a lên tiếng, cau mày tỏ vẻ mình khó chịu.
Nam Cung Minh kéo khoảng cách với Tố phu nhân, mỉm cười nhìn Ngu Tuế, xoa xoa đầu nàng trấn an: “Tố Tố, đi thôi, theo ta về nhà.”
Tố phu nhân không có lựa chọn nào khác, đành đi theo Nam Cung Minh.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngu Tuế bước ra khỏi gian phòng nhỏ âm u đó.
Thế giới bên ngoài còn thú vị hơn tưởng tượng của Ngu Tuế.
Nàng chỉ mới kịp liếc vội qua một góc băng sơn trên đỉnh La Sơn đã bị Nam Cung Minh đưa trở về đế đô Thanh Dương.
Suốt chặng đường núi non biển cả, cảnh sắc rung động lòng người, Ngu Tuế còn chưa kịp thưởng thức xong đã bước vào cửa son tường đỏ trong Vương phủ.
Nam Cung vương gia hồi phủ, mang về Tố phu nhân đã đi xa bấy lâu, cùng với một vị tiểu quận chúa được sinh ra ở bên ngoài.
Từ đại môn đến sảnh chính, dọc đường đi toàn người là người, đám người hầu rũ mi cúi đầu, nghe theo phân phó hầu hạ, tay bưng những vật dụng ăn mặc để đón gió tẩy trần cho phu nhân và tiểu quận chúa.
Nam Cung Minh từ đầu tới cuối đều chỉ hứng thú với hài tử trong lòng ngực, cầm những món đồ khác nhau để chơi với nàng, hễ ánh mắt Ngu Tuế dời khỏi món đồ chơi trong tay y, Nam Cung Minh liền đổi một món khác.
Trong chính sảnh đã ngồi đầy người của Nam Cung gia.
Mấy vị phu nhân trẻ tuổi tay cầm quạt tròn phe phẩy nhẹ nhàng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc ra ngoài sảnh, phu nhân lớn tuổi thì ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bàn bên cạnh có ba nam hài không nói lời nào, mạnh ai nấy chơi.
Các nam nhân mặc cẩm y hoặc ngồi hoặc đứng, người đứng thì cau mày, đi qua đi lại vòng quanh cửa.
Người trong tộc thuộc chi thứ đều đứng một bên, không ai lên tiếng.
Nam Cung Minh không cưới vợ, trong phủ không có chính phi, nhưng lại có ba vị thiếp thất, tính cả Tố phu nhân vừa trở về là bốn vị.
Khi bóng áo huyền sắc kia đến gần, tất cả nam nhân nữ nhân đang ngồi đều đứng dậy.
"Đến đủ cả rồi à?" Nam Cung Minh bế Ngu Tuế vào chính sảnh, hàng hoa hai bên đường lắc nhẹ theo gió, y đặt Ngu Tuế ở bên cạnh bàn, cười nói với mọi người:
"Vương phủ mới có thêm một vị tiểu quận chúa, tên của nàng là..."
Nam Cung Minh nhìn về phía Tố phu nhân: “Con bé có tên chưa?”
Tố phu nhân lạnh lùng nhìn lại: “Không có.”
Nam Cung Minh cũng không tức giận, vẫn cười ôn hòa.
Ngu Tuế định nhân lúc Nam Cung Minh không để ý, nàng lén bò xuống bàn nhưng lại không cẩn thận làm đổ một cái bát, chiếc bát sứ quý giá rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tiếng vỡ này khiến bầu không khí trong đại sảnh lại trở nên quỷ dị ngột ngạt.
Ngu Tuế cũng không dám động đậy, ngồi bên cạnh bàn giả ngu.
Nam Cung Minh cúi xuống nhặt một mảnh sứ vỡ lên, y đặt mảnh vỡ vào trong bàn tay Ngu Tuế, nhẹ nhàng nói: “Toái toái bình an*, nếu đã hợp cảnh như vậy, con sẽ tên là Nam Cung Tuế.”
*碎碎平安 (suì suì píng'ān): ‘Toái’ (碎 - vỡ) đồng âm với ‘Tuế’ (岁 - tuổi, năm) trong tiếng Trung, mang ý nghĩa mỗi năm đều bình an.
Khi hai chữ "Nam Cung" vừa được thốt ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người, mang theo vẻ không thể tin nổi.
Bởi vì bọn họ biết, chỉ có người kế thừa vương tước tương lai mới được mang họ Nam Cung.