“Ký chủ, thú nhân vừa rồi có thiên phú không tệ, ấu tể tiếp theo của ngươi có thể sinh với hắn, có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh.”

“Hắn từng bị trọng thương, thiên phú đã bị hủy rồi...”

Bạch Loan Loan tiếc nuối thay hắn.

Thú nhân kia tên là Tân Phong. Phụ thân hắn là một giống đực ngoại tộc mạnh mẽ cùng mẫu thân sinh ra hắn. Lớn lên, Tân Phong trở thành dũng sĩ mạnh nhất của bộ lạc miêu tộc.

Mỗi lần săn thú, có hắn ở đó, mọi người đều có thể trở về với chiến lợi phẩm đầy ắp. Rất nhiều năm qua, chưa từng có một thú nhân nào trong bộ tộc chết đói vào mùa tuyết.

Nhưng năm năm trước đã xảy ra một tai nạn. Đội săn thú chạm trán một hung thú chưa từng thấy. Ba giống đực đã mất mạng. Nếu không phải Tân Phong đã liều mạng giành lấy cơ hội chạy thoát cho những người khác thì tất cả thú nhân đã bị diệt vong trong cuộc săn đó.

Nhưng để bảo vệ người khác, hắn cũng phải trả cái giá đắt. Tân Phong bị trọng thương khi trốn về, Vu tộc đã dùng hết mọi cách, cứu chữa nửa tháng mới giữ lại được mạng hắn.

Từ đó về sau, hắn bị hủy hoại dung nhan, mất đi thiên phú. Giống đực mạnh mẽ từng được các giống cái vây quanh, ái mộ, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Có ta ở đây, sợ cái gì? Chỉ cần ngươi sinh hạ thai này, dùng phần thưởng đổi lấy dược phẩm có thể giúp hắn khôi phục như cũ.”

“Ngươi có thể làm được những việc nghịch thiên như vậy, vậy còn gì mà ngươi không làm được nữa?” Ánh mắt Bạch Loan Loan tinh anh.

Nghĩ đến nó đã nói có thể kiếm đủ điểm tích lũy để quay về, chẳng lẽ tất cả đều có thể sống lại?

“Chỉ cần ký chủ có đủ điểm tích lũy, ngươi thậm chí có thể tự do xuyên qua các thế giới song song.”

“Thật sao?”

Bạch Loan Loan phấn chấn hẳn lên. Nếu quả thật có thể làm được những việc phi thường như vậy thì khó khăn trước mắt chỉ là tạm thời. Cuộc đời nằm thẳng của nàng vẫn còn hy vọng.

Nơi đây không khí trong lành, cây cối xanh tươi, phong cảnh tuyệt đẹp. Nếu không thiếu thốn vật tư, lại có cả mỹ nam, sống ở nơi này cả đời so với việc ở xã hội hiện đại chật vật sống dường như còn hạnh phúc hơn.

Một cơn gió lạnh thổi tới, Bạch Loan Loan rùng mình, vội quấn chặt áo, trở về nhà.

Mấy ngày sau, Bạch Loan Loan hơi bị cảm lạnh, hắt hơi liên tục. Hai huynh đệ Tân Sơn tuy có quan tâm nàng nhưng Bạch Loan Loan không cần.

Nàng thậm chí có chút phiền chán. Ngày đó, Tân Vũ rõ ràng biểu hiện ra ngoài là thích Hồ Nhã. Nhưng ba bốn ngày qua, hắn đã trèo lên giường nàng ba lần khiến nàng phiền không thể tả.

Vốn nghĩ để hai công cụ này làm việc cho mình vài ngày nữa nhưng giờ nàng chỉ muốn tống tiễn họ đi.

Hôm nay, tinh thần nàng cuối cùng cũng khá hơn, muốn ra ngoài đi dạo một chút, xem có thể nghĩ cách nào để mùa đông sắp tới dễ chịu hơn không.

Vừa đi ra chưa xa, đã nghe thấy tiếng người nói chuyện ở khúc quanh.

“Tân Sơn, Tân Vũ, hai ngươi thật sự thích Bạch Loan Loan sao?”

Hồ Nhã rơi lệ, lên án hai người.

Tân Vũ đặt con mồi xuống, định tiến lên nhưng lại kiềm chế được, lúng túng nói, “Nhã Nhã, ta... Phụ thân sẽ không để chúng ta ở bên nhau.”

Hồ Nhã ngẩng đầu nhìn hắn, “Vậy còn ngươi? Ngươi muốn ở bên ta không?”

Tân Vũ mím môi, trong lòng hắn giằng xé. Hắn thực ra muốn sống tốt với Loan Loan, hắn đang trong thời kỳ động dục nhưng Bạch Loan Loan luôn từ chối hắn.

“Muốn... nhưng không thể.”

“Vì sao không thể? Chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta lập tức kết lữ.”

Tân Vũ thực sự có chút động lòng, quay đầu nhìn anh trai mình.

Tâm trạng Tân Sơn cũng rất phức tạp nhưng vẫn cự tuyệt, “Nhã Nhã, ngươi đã có sáu thú phu. Loan Loan chỉ có hai huynh đệ chúng ta. Mùa tuyết này không có chúng ta, nàng có thể không chịu nổi.”

“Ngươi lo lắng cho nàng, không lo cho ta sao? Ta thích các ngươi. Nghĩ đến các ngươi ở bên nàng, lòng ta đau khổ vô cùng.”

Tân Sơn nhìn nước mắt của ả, lòng cũng mềm.

Hồ Nhã nhào vào lòng Tân Sơn, khóc lóc kể lể: “Bạch Loan Loan từ nhỏ đã thích giành đồ của ta. Chính vì ta thích các ngươi, nàng mới quấn lấy, không buông các ngươi ra. Nàng thật đáng ghét!”

"Lén lút yêu đương thì thôi, sao lại phải lôi cá nhân ta vào?"

Bạch Loan Loan nổi giận, trực tiếp từ chỗ ngoặt bước ra.

Hai huynh đệ Tân Sơn và Tân Vũ thấy nàng, sợ hãi vội vàng đẩy Hồ Nhã ra.

“Loan Loan…”

Tân Vũ chột dạ gọi một tiếng, Tân Sơn cũng có chút hối hận, vừa rồi không nên mềm lòng.

“Làm xong việc chưa?”

Nàng thong thả khoanh tay, tiến lại gần.

“Vẫn chưa, chúng ta đi ngay đây.”

Hai huynh đệ vác con mồi trên mặt đất, vội vã rời khỏi nơi thị phi này.

Công cụ thì phải có dáng vẻ của công cụ. Nếu muốn dây dưa với Hồ Nhã thì đừng có lợi dụng danh nghĩa của nàng.

“Bạch Loan Loan, ngươi đừng đắc ý. Tân Sơn và Tân Vũ căn bản không thích ngươi. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ chỉ thích ta.”

Ả ta nghĩ sẽ thấy Bạch Loan Loan giậm chân tức giận. Nào ngờ Bạch Loan Loan chỉ cười nói: “Vậy thì sao? Chẳng ảnh hưởng gì đến việc họ làm việc cho ta.”

Hồ Nhã không cam lòng, “Ngươi có được tất cả những thứ này, chỉ là vì tộc trưởng thiên vị.”

Ánh mắt Bạch Loan Loan lướt qua gương mặt ả ta. “Chẳng lẽ không nên sao? Khả năng sinh sản của ta mạnh hơn ngươi, thiên vị ta thì không phải là chuyện nên làm sao?”

Hồ Nhã tức đến đỏ mặt, cuối cùng không nói được gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái rồi quay người bỏ chạy.

Có lẽ vì đã chịu thiệt trong tay Bạch Loan Loan, mấy ngày sau Hồ Nhã không còn đối đầu trực diện với nàng nữa.

Bạch Loan Loan cũng rất bận rộn, bận thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình.

Ngày hôm đó không bắt được cá tôm, nàng liền sai Tân Sơn và Tân Vũ đi săn về, rồi xuống nước bắt cá giúp nàng. Nàng cuối cùng cũng được ăn mấy bữa no nê.

Ở thời đại này, chất lượng nước không ô nhiễm, ngay cả cá tôm cũng ngọt thanh thơm ngon, thậm chí không cần thêm gia vị, cũng thơm đến mức nàng không thể ngừng ăn.

Ăn xong miếng cá cuối cùng, Bạch Loan Loan sờ sờ cái bụng căng tròn. “Thật tốt quá! Nếu có thể đông lạnh số cá thịt này lại, muốn ăn lúc nào cũng có thì tốt biết bao.”

Hai huynh đệ Tân Sơn đứng một bên nhìn, có chút không hiểu. Những con sâu trong nước kia không đủ nhét kẽ răng, có con còn mắc xương, sao giống cái nhỏ bé này lại thích ăn đến vậy?

Ăn uống no đủ, Bạch Loan Loan lại như thường lệ đi dạo một ngày.

Hai huynh đệ Tân Sơn cũng định lên núi săn thú, ai ngờ vừa ra khỏi hang đá đã bị Hồ Nhã gọi lại.

“Tân Sơn, Tân Vũ…”

“Nhã Nhã, có chuyện gì sao?” Tân Sơn lý trí đứng tại chỗ, không tiến lại gần ả ta.

Hồ Nhã mím môi. “Chẳng lẽ giờ không có việc gì thì không thể tìm các ngươi sao?”

Tân Vũ vội xua tay. “Nhã Nhã, anh của ta không có ý đó.”

Hồ Nhã lúc này mới cười. “Ta muốn nhờ các ngươi giúp một chút. Thú phu của ta đều lên núi rồi, một mình ta không thể khiêng nổi.”

Không đợi Tân Sơn mở lời, Tân Vũ đã đáp lời ngay. “Được, chúng ta sẽ giúp ngươi.”

Tân Sơn đành đi theo sau.

Hang đá của Hồ Nhã nhỏ hơn của Bạch Loan Loan nhưng bên ngoài lại chất đống rất nhiều con mồi.

“Các ngươi giúp ta khiêng đến bên kia là được.”

Hai huynh đệ khom lưng, đồng loạt dùng sức.

Ai ngờ vừa đi được vài bước, cả người liền nóng lên. Rất nhanh, Tân Sơn nhận ra có gì đó không đúng, bụng dưới dâng lên một dục vọng mãnh liệt.

Mãnh liệt hơn cả kỳ động dục.

Mắt Tân Vũ đã đỏ ngầu. “Nhã Nhã, ta... ta muốn...”

Hồ Nhã đã hạ thuốc kích dục, đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tân Vũ, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi.” Hồ Nhã từng bước đi về phía hai huynh đệ.

Tân Sơn cố gắng lắc đầu, muốn giữ mình tỉnh táo. “Tân Vũ, thê chủ của chúng ta là Loan Loan.”

“Không, ta thích Nhã Nhã.”

Khi Hồ Nhã chủ động đến gần, cả Tân Vũ lẫn Tân Sơn đều chìm đắm trong tác dụng của thuốc kích dục.

Đến khi Bạch Loan Loan đi dạo một vòng trở về, nàng nghe thấy hang động bên cạnh giữa ban ngày lại bắt đầu.

Thú nhân không có nhiều hoạt động giải trí, chuyện này trong bộ lạc rất thường thấy, nàng đi dạo đã gặp mấy lần.

“Tân Vũ, ngươi thật giỏi!”

Bước chân Bạch Loan Loan khựng lại.

Tân Vũ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play