Đêm đến, hang động của Hồ Nhã vẫn chưa hề yên ắng, những tiếng gầm gừ của giống đực vang lên khiến những thú nhân đang thức giấc đều cảm thấy bứt rứt.

Bạch Loan Loan đang ngủ say, cảm giác có thứ gì đó đang động đậy trên đùi mình.

Nàng giật mình tỉnh dậy, phát hiện trong lớp da thú hình như có gì đó.

Nàng dùng sức đạp một cái.

"Ai da!"

Tân Vũ lăn từ trên giường đá xuống đất.

Bạch Loan Loan có tật giận dỗi khi mới ngủ dậy, nàng nhìn chằm chằm giống đực đang nằm bên mép giường. "Ngươi làm gì vậy?"

Tân Vũ ngồi dưới đất bên giường đá, ngước đầu nhìn nàng. "Loan Loan, ta muốn khiến nàng thoải mái."

Theo lời hắn vừa dứt, từ hang động bên cạnh vọng đến tiếng kêu the thé. Tiếng kêu của giống cái không hề dễ nghe, thậm chí có chút thê lương. Và tiếng gầm của giống đực thì ngày càng cuồng nhiệt.

Bạch Loan Loan giật mình, chỉ muốn lấy tay bịt chặt đôi tai đang bị tổn thương.

Tân Vũ không chịu từ bỏ, lại lần nữa vươn tay dò dẫm chân nàng.

"Nếu còn chạm vào ta, bây giờ ngươi hãy cút về nhà đi."

Lời này có tác dụng. Tân Sơn đi đến, kéo Tân Vũ từ dưới đất lên. "Loan Loan, chúng ta nghĩ nàng sẽ thích. Nếu nàng không muốn ta sẽ trông chừng Tân Vũ, nàng hãy ngủ cho ngon."

Tân Sơn kéo Tân Vũ đi đến hang đá bên cạnh để ngủ.

Bạch Loan Loan nằm xuống lần nữa nhưng làm sao cũng không thể ngủ được. Gần một canh giờ trôi qua, Hồ Nhã bên cạnh vẫn còn r*n rỉ, không có cách nào chợp mắt.

Bạch Loan Loan rốt cuộc không thể nhẫn nhịn, vén da thú lên, đứng dậy, "cộp cộp cộp" đi sang hang động bên cạnh.

Hang động tối om, Bạch Loan Loan không thể nhìn rõ sự động tĩnh trên giường, chỉ có thể thấy vài cái bóng mờ mờ.

Chơi lớn thật.

Hồ Nhã đang kêu gào đến hăng say, bỗng nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Loan Loan đang đứng bên mép giường, giọng nói khản đặc của ả ta đột ngột trở nên chói tai.

"A! Bạch..."

"Bạch Loan Loan, tại sao ngươi lại ở đây?"

Lời nói này khiến thú phu trên người ả ta cuối cùng cũng dừng lại.

Bạch Loan Loan ngoáy tai, "Ngươi kêu lớn tiếng như vậy, còn hỏi ta tại sao lại ở đây. Nếu muốn ta nghe thấy, vậy ta sẽ mỗi ngày ngồi ở đây nghe. Nào, tiếp tục đi!"

Hồ Nhã bình tĩnh lại, mắng nàng. "Cút đi!"

"Ngươi ồn ào đến ta không ngủ được, dù sao cũng không ngủ được, không bằng ngồi đây mà xem."

Hồ Nhã vừa mới kết lữ, hứng thú đang lúc cao trào. Ả ta quả thật cố tình làm ra động tĩnh lớn, chỉ muốn cho hai huynh đệ Tân Sơn, Tân Vũ nghe thấy ở bên cạnh ả vui sướng đến nhường nào. Không ngờ hai huynh đệ không đến mà Bạch Loan Loan lại đến.

Bạch Loan Loan mặt dày, cứ đứng ở mép giường, khiến ả ta không thể tiếp tục vui vẻ.

Hồ Nhã mắng đến khô cả môi. "Bạch Loan Loan, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

"Ngươi làm náo loạn như vậy, ồn ào đến ta không thể ngủ ngon."

Thú phu bên cạnh xoa eo Hồ Nhã. Lòng ả ta bứt rứt, chỉ muốn tống khứ cái ôn thần này đi.

Hậm hực mở miệng: "Chúng ta sẽ chú ý, bây giờ ngươi có thể rời đi rồi chứ?"

"Vậy thì nhớ lấy lời mình đã nói, nếu còn ồn ào đến ta, ta mỗi ngày không ngủ được sẽ ngồi ở mép giường các ngươi đấy."

Hồ Nhã muốn mắng người nhưng Bạch Loan Loan còn chưa đi ra, thú phu của ả ta đã không kiềm chế được mà lại lao vào.

Bạch Loan Loan ngủ một giấc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Vai và lưng đau nhức khiến tật giận dỗi khi mới ngủ dậy của Bạch Loan Loan lại tái phát.

"Đậu phộng, dê bò làm việc cũng phải ăn no đã chứ? Ta đây ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc, làm sao mà sinh ấu tể đây? Không được, ta muốn bãi công."

Đậu phộng vội vàng dỗ dành: "Ký chủ, hoàn cảnh khó khăn hiện giờ chỉ là tạm thời thôi, rất nhanh người sẽ có thể sống một cuộc sống sung sướng."

"Đừng vẽ vời nữa, ta muốn là bây giờ. Ngươi nhanh chóng đổi cho ta một cái giường khác đi, với lại ta đói, ta muốn ăn tôm hùm, cá hồi, còn muốn ăn lẩu, thịt nướng BBQ..."

Vừa nói vừa buồn tủi, những thứ đó vốn là đồ ăn tầm thường nhất trong cuộc sống của nàng. Chỉ vì bị tiện nhân kia đẩy một cái, những thứ đó lại trở thành thứ xa vời.

"Ký chủ, người nhất định phải bình tĩnh! Không phải ta không đồng ý với người, là hệ thống có quy tắc, ta không thể làm trái. Người là miêu thú nhân, mang thai sinh con chỉ mất một hai tháng thôi, người hãy nhẫn nhịn đi... một hai tháng sẽ trôi qua rất nhanh."

Bạch Loan Loan thấy không có hy vọng, đành chấp nhận số phận.

"Tốt nhất ngươi phải giữ lời đấy!"

Bụng nàng "ột ột" kêu, ngày hôm qua trước khi ngủ, nàng chỉ ăn hai trái cây. Tìm khắp hang mới thấy mấy miếng thịt.

Nàng thử cắn một miếng, suýt nữa gãy răng. Tại sao cứng như vậy? Răng của thú nhân tốt đến vậy sao?

Nhưng nàng thực sự đói, trong hang chỉ có thứ này miễn cưỡng có thể ăn được.

Cuối cùng... hai quai hàm nhai đến ê ẩm, lợi đau nhức, nàng cuối cùng cũng xử lý xong một miếng thịt khô nhỏ.

Nàng khóc không ra nước mắt: "Cuộc sống này thật không phải của người..."

Ăn xong, nàng đi ra cửa hang nhìn ra ngoài, hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh, gia đình Hồ Nhã bên cạnh hình như không có ai, hai huynh đệ Tân Sơn cũng không thấy bóng dáng.

Nàng buồn chán đi ra ngoài, dọc đường đi hầu như không thấy giống đực nào. Nàng đoán họ đã lên núi săn thú để chuẩn bị cho mùa mưa sắp đến.

Trong bộ lạc chỉ có các giống cái đang bận rộn, xử lý các loại thức ăn.

Bộ lạc miêu thú nhân thô sơ và nguyên thủy nhưng cũng có một vẻ bình yên, hòa thuận.

Nàng thong thả dạo chơi, thỉnh thoảng vẫy tay chào các thú nhân khác.

Dáng vẻ nhàn tản của nàng không hòa hợp với sự bận rộn của những thú nhân khác.

Lúc nào không hay, nàng đã đi ra ngoài bộ lạc, đến sau ngọn núi.

Một dòng suối nhỏ rộng hai mét uốn lượn từ trên núi chảy xuống, nước suối trong veo có thể thấy đáy.

Cẩn thận nhìn còn có thể thấy cá tôm bơi lội bên trong.

Mắt Bạch Loan Loan sáng lên, liếm môi, nàng đói quá.

Nếu nhất định phải ăn sống, nàng có thể chọn sashimi cá.

Thời tiết tuy có chút lạnh nhưng không thể trở thành lý do cản trở nàng ăn no.

Nhờ thân phận thánh thư, tộc trưởng đã mang đến cho nàng những tấm da thú, cả áo choàng làm từ đay. Hôm nay nàng không mặc bộ da thú rách nát mà khoác áo choàng đay.

Nhưng giờ muốn xuống nước thì hơi phiền.

Nàng dứt khoát tìm một nơi kín đáo, xung quanh có bụi cỏ cao đến đầu người. Do dự một lát, nàng cởi bỏ quần áo vướng víu. Thời tiết đang lạnh dần, sau này gội đầu tắm rửa sẽ càng bất tiện, trừ phi có thể đốt lửa đun nước.

Gấp quần áo gọn gàng để trên bờ, nàng trần truồng trượt xuống nước. Rửa sạch mình sau vài động tác, nàng bắt đầu mò cá.

Vốn tưởng việc này rất dễ dàng nhưng phí cả nửa ngày trời, nàng vẫn không tóm được con nào.

"Oạch!"

Chân trượt, Bạch Loan Loan ngã vào trong nước.

"Ai ở đó?"

Bạch Loan Loan há miệng muốn nói nhưng lại uống phải một ngụm nước.

Vừa giãy giụa muốn đứng dậy, trong lúc hoảng loạn lại ngã trở lại.

Nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy tiếng nước bắn lên, sau đó một cánh tay rắn chắc vớt nàng lên khỏi mặt nước.

Trước mắt nàng là nửa khuôn mặt dữ tợn. Từ đuôi mắt đến khóe miệng bị vết cào xé toạc, để lại một mảng thịt lồi lõm khiến nửa khuôn mặt trông cực kỳ đáng sợ.

Và nó đối lập hoàn toàn với nửa khuôn mặt còn lại.

Nửa khuôn mặt kia đẹp đến cực điểm. Ngay cả ở thế kỷ 21, Bạch Loan Loan cũng chưa từng thấy ai có vẻ đẹp như hắn. Có thể so sánh với hắn, e rằng chỉ có một thú nhân đực khác là Tù Nhung.

Cứu nàng lên xong, hắn nhanh chóng dời mắt đi, tay cũng buông ra, không chạm vào nàng dù chỉ một chút.

Một vệt đỏ từ má hắn lan đến tận mang tai.

Bạch Loan Loan nhận ra mình chưa mặc quần áo, vội vàng che lại, ngồi xổm xuống.

"Đa tạ, đa tạ. Thật ra ta không sao, ngươi không cần bận tâm."

"Ừ."

Hắn khẽ ừ một tiếng, vài bước lên bờ, đang định nhấc chân rời đi, lại dừng lại.

"Mùa mưa sắp đến, giống cái không thể tùy tiện xuống nước. Bị lạnh sẽ rất nguy hiểm."

Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời đi.

Bạch Loan Loan lạnh đến rùng mình, vội vàng dùng tay lau khô nước trên người, mặc vội quần áo.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, giống đực kia đã đi xa.

Từ trong ký ức của nguyên chủ, nàng đã biết đó là ai.

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt vừa cực kỳ đẹp, vừa cực kỳ xấu kia, nàng đã biết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play