Vương Tấn đứng ở cửa tiễn cô cháu Lâm gia rời đi, đợi khi chỉ còn lại hai vợ chồng thì nét mặt hiện vẻ khổ sở.
Vương phu nhân không nén nổi hỏi: “Sao vậy, cứ như có ai bắt nạt chàng ấy.”
“Chẳng phải là đang bắt nạt ta sao,” Vương Tấn nói: “Nàng không biết trong một thời thần này ta đã hứa với muội ấy bao nhiêu chuyện đâu.”
Vương phu nhân cười thản nhiên: “Chàng chẳng phải thường nói xem nàng như muội muội sao, cô cháu họ cô độc yếu ớt, chàng là huynh trưởng giúp đỡ một tay thì có sao, xem cái vẻ nhỏ mọn của chàng kìa.”
Vương Tấn nghẹn lời đỏ mặt, nhưng lại không thể nói sự thật cho vợ, đành giữ trong lòng, càng thêm uất ức.
Rồi ông ta nghĩ đến Thôi Lương và Ô Dương thì không khỏi tức giận. Đều là do hai người này gây nên, tuy nói văn nhân thường coi nhẹ nhau, luôn muốn tranh giành vị trí đứng đầu, nhưng từ xưa đến nay chỉ có tự mình nâng cao bản thân để vượt qua người khác, đâu có chuyện dùng âm mưu quỷ kế để đánh bại người phía trước, rồi tự mình thay thế?
Loại tà đạo này có thể dùng được một lúc, lẽ nào có thể dùng cả đời sao? Người đời cũng đâu phải kẻ ngốc, rồi cũng sẽ biết thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play