Hai nhà trò chuyện đã được nửa ngày. Vương phu nhân đưa Lâm Ngọc Tân xuống chơi, Vương Tấn liền dẫn Lâm Thanh Uyển vào thư phòng.
Lâm Thanh Uyển rút một cuốn sách từ trên giá sách xuống, lật qua lật lại, thấy là một cuốn du ký, cảm thấy có gì đó không đúng, lật đến trang đầu tiên thì thấy chữ ký tác giả là Vương Tấn.
Nàng lắc đầu cười hỏi: “Nếu đã viết xong, vì sao không in ra?”
“In sách cần tốn không ít tiền, nhưng lại ít người mua. Muội cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?” Vương Tấn liếc nhìn cuốn sách trong tay nàng, thản nhiên nói: “Nếu muội thích thì cứ lấy một cuốn đi, ta ở đây còn mấy cuốn.”
Thấy Lâm Thanh Uyển nghi hoặc nhìn sang, ông ta liền ho nhẹ một tiếng nói: “Là mấy đứa nhỏ chép.”
Mấy đứa trẻ phạm lỗi, bảo chúng chép sách là được mà. Vừa có thể luyện chữ, vừa có tác dụng trừng phạt, quan trọng nhất là sách chép xong có thể đem tặng người.
Vương Tấn đã tặng đi rất nhiều cuốn sách, đều là do mấy đứa con của ông ta chép.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play