Lần viếng thăm này, Lâm Thanh Uyển mang theo cả Lâm Ngọc Tân. Nàng nói với Lâm Ngọc Tân: “Con phải gọi ông ấy là thế bá, chỉ cần giữ lễ tiết là được, không cần quá câu nệ.”
Lâm Ngọc Tân chỉ mới gặp Vương Tấn hai lần, không khỏi có chút căng thẳng: “Cô cô, ông ấy là bằng hữu của phụ thân sao?”
Lâm Thanh Uyển gật đầu, vẻ mặt có chút kỳ quái nói: “Là bằng hữu phụ thân con quen biết khi còn trẻ đi du học, sau đó thì trở thành đồng môn.”
Nói ra thì Vương Tấn trước đây thích đi ngao du như vậy cũng có liên quan đến Lâm Giang.
Ông ấy là dòng chính của Vương thị, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, bản thân lại thông minh hiếu học, có thể nói là một thiên tài ở Thái Nguyên.
Thế rồi năm Lâm Giang mười ba tuổi đi du học, trạm đầu tiên chính là Thái Nguyên. Vậy là thiên tài gặp thiên tài.
Hai người có thể xem là tri kỷ. Khi ấy, Vương Tấn kiên định cho rằng sở dĩ Lâm Giang lợi hại hơn ông một chút, hoàn toàn là vì Lâm Giang đã nhìn thấy thế giới bên ngoài, còn ông thì chưa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play