“Người ở Tú Châu.” Là sổ đăng ký giấy thông hành. Ôn Đình Trạm nhìn mấy nét bút thông tin ít ỏi, hơi hơi cau mày: “Cái này chỉ sợ không phải thông tin thật.”
“Vì sao huynh thấy được?” Dạ Dao Quang nghi hoặc, nàng không nhìn ra có dấu vết giả mạo.
Đặc biệt là đây là một thương nhân, bất kể là nhập hàng hay bán hàng thì đây đều là một điều tối kỵ. Đối phương còn có tâm tình dạo tiệm cầm đồ, đương nhiên không phải việc gấp. Không vội thì còn không vội về nhà, điều này liền không thích hợp.
“Nhưng chúng ta hiện tại chỉ có một thông tin như vậy.” Dạ Dao Quang biết Ôn Đình Trạm nói đúng.
“Đi đến khách điếm Đông Thăng trước.” Sổ lưu trữ ghi lại nơi ở của người mua. Ngón tay thon dài của Ôn Đình Trạm chỉ vào chỗ này: “Đến xem rồi nói.”
“Nếu giấy thông hành đều là ‘mượn’ được, cái địa chỉ này chỉ sợ chưa chắc là thật.” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Giấy thông hành ở đâu ra mà ‘mượn’ dễ dàng như vậy? Người này ‘mượn’ giấy thông hành nếu chỉ vì cái lục lạc, như vậy cũng chỉ có thể là sau khi thấy Hà Quý cầm đồ đến thì theo dõi. Chính là hắn không có giấy thông hành, cho nên đi thuận một cái. Mà hắn chưa đầy một canh giờ đã đuổi tới đây, chứng tỏ thời gian của hắn vô cùng gấp gáp. Thời gian ngắn như vậy, hắn lại vội vã lấy đi lục lạc, khi viết lại nơi ở, điều đầu tiên trong đầu hắn phản ứng hoặc là nơi hắn thực sự đang ở, hoặc là nơi hắn nhận được giấy thông hành.” Ôn Đình Trạm dùng tư duy nghiên cứu nhân tâm của hắn để giải thích cho Dạ Dao Quang nghe: “Ta càng thiên về nơi này là nơi mà chủ nhân chân chính của giấy thông hành đã từng ở, bởi vì hắn cũng không muốn bại lộ mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play