Dạ Dao Quang không khỏi thầm tán thưởng, Trọng Nghiêu Phàm chỉ một cái trấn nhỏ, quản lý khách điếm cũng tinh ý như vậy, hắn không phát tài thì ai phát tài.
Lý Tửu nhanh chóng đi đến trước mặt Ôn Đình Trạm: “Ôn công tử, Lý mỗ vốn ở đây được một tháng, hôm nay trả phòng xong thì giấy thông hành mất đi. Vừa đi nha môn trình báo, còn phải chờ thêm hai ngày. Lý mỗ ở đây không thân không thích, chỉ đành quay lại nơi này tìm chỗ tá túc. Mong rằng Ôn công tử châm chước một chút, vô cùng cảm kích.”
“Lý lão gia mời bên này.” Ôn Đình Trạm đưa hắn tới chỗ mà bọn họ vừa ngồi. Tiểu nhị có ánh mắt đã dọn dẹp lại và dâng trà mới. Ngồi xuống xong, Ôn Đình Trạm mới hỏi: “Lý lão gia nếu nhờ tôi giúp đỡ, có thể nói giấy thông hành làm thế nào mà mất không?”
“Sáng sớm hôm nay, ta lấy giấy thông hành trả phòng, đi ra khách điếm xong thì rõ ràng nhớ đã để vào trong hành lý. Nhưng khi tới nha môn để lấy ra đổi ngày mới phát hiện thế mà không thấy. Tìm một đường trở về cũng không tìm được.” Lý Tửu vẻ mặt buồn bực nói.
“Lý lão gia cảm thấy giấy thông hành mất đi khi nào, vì sao lại mất đi?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
Lý Tửu nghĩ một lát mới nói: “Dọc đường ta đều đi xe ngựa, chỉ có khi ta lên xe ngựa thì vô ý dẫm trượt bàn đạp, một nam tử vừa lúc đi ngang qua đã đỡ ta một phen.”
“Ngươi có thấy rõ dáng vẻ người kia không?” Dạ Dao Quang lập tức truy hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT