Dạ Dao Quang khiêm tốn cười cười: “Lão thái thái quá khen.”
Nàng tu luyện ngũ hành chi khí, quanh thân bao bọc, tự nhiên sạch sẽ trong sáng.
“Nương, vị này Dạ cô nương…” Trịnh phu nhân cũng ghé tai vào tai Trịnh lão thái thái mà nói.
Trịnh lão thái thái mới bừng tỉnh, ánh mắt mang theo một chút tôn kính nhìn Dạ Dao Quang: “Khó trách, đa tạ cô nương đã giải cứu chúng ta khỏi nguy nan.”
Dạ Dao Quang lắc đầu, nàng hiện tại mới hiểu được, vì sao Âm khí tiết lộ nhiều như vậy mà toàn bộ Trịnh phủ lại không có ai bất ngờ tử vong, hoặc là khó chịu vì ảo giác, ác mộng bối rối mà tự sát. Hẳn là nhờ vị lão thái thái này trấn áp. Nếu không phải có lão thái thái này thăm hỏi Trịnh Cử Hiển thường xuyên, tiếp xúc nhiều, e rằng Trịnh Cử Hiển hiện giờ đã là một khối thi thể lạnh băng.
“Gặp qua lão phu nhân, phu nhân.” Lúc này, quản gia mang theo một người có tuổi tác không khác hắn là bao đã đi tới, hành lễ.
“Ngươi đến rồi, ta hỏi ngươi, cái chuông lục lạc mà lão phu nhân bảo ngươi vứt đi hôm qua, ngươi vứt ở đâu rồi?” Người này chắc hẳn là Hà quản sự của lão phu nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT