Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT
Thẩm Đường Âm nhớ lại hai tên hoạn quan vừa ngồi dưới gốc cây khô vừa ăn điểm tâm cắn hạt dưa lúc nãy, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lại.
Vừa rồi nàng chỉ cảm thấy hai người này lười biếng không tận tâm, bây giờ được Đàn Hương nhắc nhở, trong lòng cũng có thêm vài phần suy nghĩ. Nàng ngước mắt nhìn lên mái nhà một vòng, quả nhiên thấy trong cung thất rộng lớn này chỉ riêng một mảng ngói phía trên giường là vỡ nát.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, hai tiểu hoạn quan thấy hành động của nàng bèn đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã có tính toán. Có lẽ là sợ nàng đồn chuyện này ra ngoài, khiến bọn họ liên lụy bị phạt, nên vội vàng mặt dày mày dạn lại gần, cười làm lành: "Vị cô nương này, người thân vàng ngọc quý, chuyện hầu hạ người khác là việc nặng nhọc, hay là cứ giao cho nô tài làm đi, kẻo làm bẩn y phục của người."
Nói rồi, một trái một phải chìa tay ra, muốn đỡ Lý Dung Huy từ tay nàng.
Tay của hai người còn chưa kịp đưa tới gần, Thẩm Đường Âm đã nhận ra cánh tay Lý Dung Huy khẽ run lên, cách một lớp áo mỏng cũng có thể cảm nhận được hắn lúc này cứng ngắc như dây cung đã giương căng.
Dường như vô cùng sợ hãi.
Thẩm Đường Âm trước đây chỉ nghe Chiêu Hoa kể qua vài câu chuyện trong cung về thói nịnh trên đạp dưới, ác bộc bắt nạt chủ, nhưng tận mắt chứng kiến thì quả là lần đầu tiên.
Có thể khiến người ta sợ đến mức này, không biết ngày thường đã bắt nạt người ta tàn nhẫn đến mức nào.
Đường Âm bình thường tính tình ôn hòa mềm mỏng, nhưng lại ghét nhất là chuyện ức hiếp kẻ yếu thế này. Nàng không những không giao người ra, ngược lại còn đỡ Lý Dung Huy chặt hơn vài phần.
Nàng quay mặt đi không để ý đến hai người, chỉ một mình dìu Lý Dung Huy đi vào nội thất, mãi cho đến khi đến trước tấm bình phong bị đổ trên mặt đất, mới từ từ dừng bước.
Tấm bình phong này được làm bằng khung gỗ thông, bên trên bọc một lớp lụa thô. Vốn chẳng phải thứ gì quý giá đẹp đẽ, chỉ miễn cưỡng có thể che được giường, không để nơi ngủ nghỉ bị nhìn thấy hết.
Lúc này khung gỗ đã gãy một góc, xem ra không thể dựng lên được nữa, nhưng lớp lụa thô trên mặt bình phong trông vẫn còn khá sạch sẽ.
Thẩm Đường Âm thấy trong phòng thực sự không tìm ra được bộ giường nệm nào ra hồn, hết cách, đành phải dìu Lý Dung Huy ngồi xuống mặt bình phong, rồi nói với hai tiểu hoạn quan: "Hắn còn đang sốt, mau đi lấy một chiếc áo choàng đến cho hắn khoác vào."
Hai tiểu hoạn quan liếc nhìn nhau, ánh mắt dừng trên chiếc áo choàng lông thỏ thêu chỉ vàng trên người nàng, do dự một lát rồi mới miễn cưỡng đi. Lề mề một lúc lâu, họ mới cầm một chiếc áo choàng màu đen trở về.
Thẩm Đường Âm nhận lấy áo choàng, đôi mày vừa mới giãn ra một chút lại càng nhíu chặt hơn. Trên tay nhẹ bẫng như không có gì, chẳng cần xem cũng biết là loại chất liệu mỏng manh không cản nổi chút gió lạnh nào.
Ai lại mặc thứ này vào tiết Lộ Nguyệt chứ?
"Không còn áo choàng nào khác sao?" Thẩm Đường Âm vừa mở áo choàng khoác lên người Lý Dung Huy, vừa sốt ruột bổ sung: "Cho dù không có cái dày hơn, các ngươi đi lấy thêm vài cái đến cũng được."
"Không còn."
Người lên tiếng là Lý Dung Huy.
Hắn ngồi trên bình phong, ngón tay thon dài như sợ lạnh mà quấn chặt áo choàng vào người, hàng mi dài như lông quạ rũ xuống, đổ một bóng ảnh xanh nhạt lay động dưới mắt hắn: "Gần đây mưa dầm liên miên, tất cả y phục sau khi giặt giũ vẫn chưa khô, chắc là chỉ còn lại mỗi cái này thôi."
Hắn nói rồi buông một tay đang giữ áo choàng ra, nhẹ nhàng đặt lên mép áo choàng viền lông thỏ dày của Thẩm Đường Âm, giọng hạ rất thấp như đang cầu xin: "Nàng đừng trách họ."
"Ngươi đã sốt đến mức này rồi mà còn nói đỡ cho họ." Thẩm Đường Âm nhìn bộ dạng này của hắn, vừa buồn thay hắn, lại vừa lo cho hắn, đưa tay chỉ vào hai tiểu hoạn quan đang đứng bên cạnh: "Cứ cho là mưa dầm nhiều ngày, y phục không khô kịp, cũng chẳng đến nỗi chỉ còn lại áo đơn mùa xuân. Ngươi xem, trên người họ mặc kín mít, một cái cũng không thiếu!"
Nàng vừa nói vừa quay mặt đi, học theo dáng vẻ cha mình ngày thường hay quở trách người khác, cố làm ra vẻ hung dữ nghiêm mặt, nhìn hai tiểu hoạn quan, cố gắng dọa cho hai người sợ.
Hai tiểu hoạn quan quả nhiên bị dọa sợ, nhìn về phía nàng với ánh mắt kinh hãi, trông bộ dạng như ban ngày gặp ma.
Vẻ mặt này của họ lại khiến Đường Âm có chút do dự. Nàng quay mặt đi, lén lút đưa tay ra từ dưới áo choàng kéo kéo tay áo của Đàn Hương, nhỏ giọng hỏi nàng ta: "Ta có phải hung dữ quá không?"
Nàng vừa nói vừa đưa tay sờ sờ mặt mình, do dự nói: "Thật sự đáng sợ đến thế sao?"
Đàn Hương cẩn thận nhìn gương mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng trẻo của tiểu thư nhà mình, chỉ cảm thấy cho dù nàng có cố gắng nghiêm mặt làm ra vẻ dạy dỗ người khác, cũng chẳng hề dính dáng gì đến hai chữ hung dữ, ngược lại giống như một con thỏ nhỏ bị người ta giật đuôi, tức giận phồng má khiến người ta thấy thương.
"Không đáng sợ đâu ạ." Nàng ta thành thật trả lời, nhưng vẻ mặt của hai tiểu hoạn quan vừa rồi nàng ta cũng thấy cả, nhất thời cũng có chút do dự, chỉ nhỏ giọng nói: "Lẽ nào là do bọn họ trời sinh nhát gan, một chút gió thổi cỏ lay cũng không chịu nổi?"
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng ta cũng không tin.
Cũng quá yếu đuối rồi đi, sắp đuổi kịp tiểu thư nhà mình rồi.
Đang lúc hai người do dự, cánh cửa cũ kỹ bên ngoài "két" một tiếng, một loạt tiếng bước chân ồn ào vọng tới.
Đi đầu là giọng nói oang oang của Vinh Mãn: "Tiểu thư, thái y, thái y mời đến rồi ạ!"
Thẩm Đường Âm nghe thấy, ánh mắt sáng lên, lập tức ném chuyện phiền não vừa rồi ra sau đầu: "Mau mời vào!"
Dứt lời, một vị thái y liền được Vinh Mãn dẫn đường bước nhanh vào.
Ông ta vào nội thất, nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Đường Âm.
Thẩm Đường Âm trong mấy năm gần đây thường phụng ý chỉ của Hoàng hậu vào cung, do đó vị thái y này cũng nhận ra nàng, ánh mắt lướt qua vết máu trên vạt váy nàng, giọng nói lập tức sợ hãi đến biến cả điệu: "Thẩm cô nương bị thương ở đâu vậy?"
Trong lòng càng thầm kêu khổ. Vị cô nương trước mắt này trông yếu ớt mỏng manh, thực ra lại là một pho tượng Phật lớn không thể đắc tội.
Trong triều chính ai mà không biết, Quyền tướng Thẩm Lệ Sơn đối với đích tử thì chẳng mấy đoái hoài, nhưng với vị nữ nhi sinh muộn thì ngàn chiều vạn sủng, coi như minh châu trong lòng bàn tay. Kẻ nào sau lưng dám nói nửa câu không phải, truyền đến tai Thẩm tướng, thì dù có lật tung ba thước đất cũng phải tìm ra nhược điểm, liên tục đàn hặc mười ngày nửa tháng mới miễn cưỡng nguôi giận.
Chưa kể mấy năm gần đây Hoàng hậu thường xuyên triệu kiến, ban thưởng không ngớt. Trong cung đều đang đồn, đây là có ý muốn cho Thẩm gia cô nương làm Thái tử phi tương lai. Chỉ vì tuổi còn nhỏ, Thẩm tướng không nỡ, nên mới chưa lập tức hạ chiếu định thân mà thôi.
Nghĩ đến đây, ông ta chỉ cảm thấy trong miệng mình như ăn cả một cây hoàng liên, đắng không thể tả.
Cái việc tốn công mà chẳng được gì này, sao lại đến lượt ông ta chứ?
"Không phải ta."
Đúng lúc ông ta đang một bộ mặt mày khổ sở, tiểu cô nương đứng trước mặt liền tránh người sang một bên, để lộ ra Lý Dung Huy đang ngồi trên bình phong phía sau, sốt ruột nói: "Là ngựa của ta bị kinh hãi nên đã giẫm hắn bị thương. Chảy rất nhiều máu, đã vậy còn đang sốt nữa. Ông mau xem cho hắn đi."