Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT

Thái y nghe vậy, mặt mày lập tức giãn ra.

Ông ta cúi đầu nhìn chỗ tập trung vết máu dưới áo choàng, thấy là ở phần hông bụng, bèn chắp tay với Thẩm Đường Âm, tỏ vẻ khó xử: "Thẩm cô nương, vết thương này... Người xem, có phải nên tạm lánh mặt một chút chăng?"

Đường Âm tất nhiên không có ý kiến gì, khẽ gật đầu với ông rồi cùng tỳ nữ Đàn Hương rời khỏi phòng trong, đứng đợi dưới mái hiên bên ngoài.

Cửa lùa của nội điện "két" một tiếng đóng lại sau lưng nàng, ngăn cách tiếng người bên trong.

Trong phút chốc, bên tai chỉ còn lại tiếng mưa rả rích, những sợi mưa dày đặc không ngừng rơi trên lớp ngói lưu ly đã phai màu trên đầu, tựa như sẽ chẳng bao giờ ngưng nghỉ.

Đường Âm khoanh tay đứng dưới hiên, ánh mắt xa xăm nhìn về phía ngưỡng cửa, nơi có chiếc áo bào đang chìm trong bùn lầy.

Nhìn dấu móng ngựa và vết máu hằn trên đó, tâm trạng nàng cũng nặng nề ngột ngạt như tiết trời mưa dầm này.

Nàng rầu rĩ đứng một mình một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà khẽ nghiêng mặt qua hỏi tỳ nữ của mình: "Đàn Hương, sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa có ai ra?"

"Các thái y chẩn bệnh đều phải nhìn, nghe, hỏi, bắt(*), chắc là còn phải một lúc nữa ạ." Đàn Hương đáp.

(*) Vọng, văn, vấn, thiết (望闻问切): Bốn bước trong chẩn đoán của Đông y: Nhìn (sắc mặt), Nghe (tiếng nói, hơi thở), Hỏi (triệu chứng) và Bắt mạch.

Đường Âm nắm chặt viền lông thỏ trên áo choàng, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Ngươi nói xem hắn... sẽ không có chuyện gì chứ?"

Đàn Hương do dự nói: "Có thái y ở đó, chắc là sẽ không..." Nói rồi, lại lo tiểu thư nhà mình quá lo lắng, bèn nhỏ giọng trêu nàng: "Lúc trước người đối với Thái tử gia cũng chưa từng lo lắng đến thế này."

"Cái đó không giống."

Đường Âm đáp một cách đương nhiên, cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng Đàn Hương đứng bên cạnh nghe thấy lại cảm thấy tim mình như treo ngược cành cây -lẽ nào tiểu thư nhà mình thấy người ta đẹp mắt nên đã động lòng rồi?

Nhưng chuyện Hoàng hậu nương nương có ý chọn tiểu thư nhà mình làm Thái tử chính phi đã là chuyện rõ như ban ngày, ước chừng không lâu sau khi cập kê, thánh chỉ tứ hôn sẽ được ban xuống.

Hiện giờ trong cung ai cũng coi tiểu thư nhà mình là Thái tử phi tương lai. Vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm hỏng thanh danh của tiểu thư.

Nàng ta vội vàng quay đầu nhìn vẻ mặt của Đường Âm, lại thấy ánh mắt của tiểu thư nhà mình trong veo, tựa như hai khối mực ngọc thông thấu, không vương chút tạp chất nào.

Đường Âm đang bẻ ngón tay, nghiêm túc phân tích: "Thái tử điện hạ không thiếu thứ gì cả. Nếu y có bị va vào đâu, đụng vào đâu, cũng không cần tự mình lên tiếng, đám sai vặt bên cạnh chỉ cần hô một tiếng, toàn bộ thái y của Đông Cung sẽ tụ tập ngay, đem các loại dược liệu quý giá, đồ bổ dưỡng đưa tới như nước chảy. Càng sẽ không bị lạnh, bị đói, cũng chẳng phải chịu cảnh người đời coi khinh hay ức hiếp."

Nàng nói vậy, ánh mắt bất giác tối sầm lại, càng cảm thấy vị Thất hoàng tử kia thật đáng thương.

Đàn Hương nghe nàng nói thế, biết nàng không có suy nghĩ gì khác, thầm thở phào một hơi, trái tim lơ lửng cũng dần dần hạ xuống. Đang định mở miệng an ủi tiểu thư nhà mình vài câu, lại nghe thấy tiếng "két" một tiếng sau lưng, cánh cửa lùa đang đóng chặt đã mở ra.

Đường Âm nghe thấy tiếng động, bước nhanh lên phía trước, hỏi vị thái y đi ra cùng Vinh Mãn: "Vết thương của hắn thế nào rồi?"

Thái y thấy là Thẩm gia cô nương hỏi, không dám chậm trễ, chắp tay đáp: "Thẩm cô nương không cần lo lắng. Thất hoàng tử không có gì đáng ngại, chỉ là hơi sốt một chút, hạ thần kê vài thang thuốc, không bao lâu sẽ khỏi thôi."

Đường Âm hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy vết thương trên người thì sao? Có nghiêm trọng không?"

Ông ta do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm cô nương, có phải người đã tận mắt nhìn thấy ngựa của mình giẫm trúng hắn không?"

"Ý ông là sao?" Thẩm Đường Âm bị ông ta hỏi đến ngẩn người, mím môi nhớ lại tình hình lúc trước, lúc này mới từ từ nói: "Lúc đó ta ở trong xe ngựa, không tận mắt nhìn thấy."

Nói rồi nàng liền chuyển ánh mắt sang Đàn Hương đang ngồi trên càng xe.

Đàn Hương vội vàng lắc đầu: "Nô tỳ thấy ngựa bị kinh hãi, sắp giẫm lên người thì sợ quá, liền che mắt không dám nhìn." Nói xong, lại hỏi Vinh Mãn bên cạnh: "Ngươi có thấy không?"

Vinh Mãn đáp: "Lúc đó tiểu nhân đang bận ghìm ngựa, trong lúc hoảng loạn có thấy Thất hoàng tử nằm bên vệ đường, vó ngựa đang hạ xuống nhắm thẳng vào người hắn. Đợi đến lúc tiểu nhân ghìm được ngựa, thì đã thấy trên áo bào của Thất hoàng tử và trên mặt đường dính một đống vết máu, chắc là đã giẫm trúng rồi."

Ánh mắt thái y lóe lên một chút, đắn đo mở miệng: "Trên người Thất hoàng tử không có dấu vết bị giẫm, chỉ có một vết thương do vật sắc nhọn rạch ở hông bụng, nhưng may là vết thương không sâu, dưỡng hai ngày là có thể hồi phục, thêm vào đó bôi Ngọc Nhuận Cao, sẽ không để lại sẹo."

"Vết thương do vật sắc nhọn rạch?" Thẩm Đường Âm nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của ông ta, hơi ngẩn người.

Nàng đang định mở miệng hỏi thêm vài câu, lại thấy ánh mắt của thái y liếc sang một bên, dừng lại ở phía sau lưng mình, đột nhiên sắc mặt ông biến đổi, bỗng dưng ngắt lời: "Nếu không có chuyện gì khác, hạ thần xin phép về bốc thuốc trước."

Ông ta nói xong cũng không đợi nàng mở miệng, chắp tay lần nữa rồi vội vã bước ra ngoài còn gấp gáp hơn lúc đến. Gần như trong nháy mắt đã ra khỏi cửa điện, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thẩm Đường Âm có chút nghi hoặc, vô thức quay người lại, nhìn về phía ánh mắt ông ta vừa dừng lại lúc nãy.

—— Lý Dung Huy không biết đã đi ra khỏi điện từ lúc nào, đang khoác áo đứng dưới hiên cách nàng không xa.

Ánh sáng ban ngày trong mưa khá u ám, hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen đứng ở chỗ ngược sáng, càng khiến gương mặt trắng lạnh như ngọc, hàng mi dài rũ xuống, đổ một bóng ảnh dày đặc và sâu đậm dưới mắt.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Đường Âm, hắn từ từ nâng hàng mi, đôi mắt màu nhạt như lưu ly chăm chú nhìn nàng, rồi khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn mà dịu dàng: "Chắc là lúc tránh vó ngựa đã bị đá vụn trên đất rạch phải thôi. Thái y đã băng bó cho ta rồi, đã không sao rồi, nàng đừng lo."

Hắn nói rồi hơi cúi mắt xuống, có chút nghi hoặc mà khẽ tự lẩm bẩm: "Chỉ là sao ta lại nằm trong mưa nhỉ? Ta nhớ rõ ràng lúc trước khi hôn mê, ta đang nằm trên giường mà."

Hắn nói xong tựa như nghĩ đến điều gì, ngón tay đang giữ áo choàng khẽ run lên một chút, giọng nói có chút hoảng loạn: "Chắc là do mấy ngày nay ta bị sốt, đầu óc không tỉnh táo nên nhớ nhầm thôi."

Thẩm Đường Âm nghe mà đôi mày thanh tú nhíu chặt lại một chỗ, làm thế nào cũng không giãn ra được.

Một người đang sốt cao, dù đầu óc có không tỉnh táo đến đâu, cũng sẽ không tự mình từ trên giường đi ra ngoài mưa.

Là ai ra tay, chỉ cần nghĩ một chút là biết.

Thẩm Đường Âm ngước mắt nhìn hai tiểu hoạn quan đang đứng ở xa, cho dù là người có tính tình ôn hòa như nàng, cũng không khỏi bắt đầu tức giận.

Nô tài bắt nạt chủ nhân đến mức này, thừa lúc chủ tử sốt cao hôn mê rồi đưa người ra ngoài mưa, lại còn là trên con đường trong cung thường có xe ngựa qua lại, đây không phải là cố ý muốn lấy mạng người ta à?

"Chuyện này không thể cứ thế cho qua được, nếu không sau này bọn họ không biết còn làm ra chuyện gì nữa." Đường Âm tức giận đến mức xách vạt váy lên định đi ra ngoài: "Ta đi tìm Chiêu Hoa, theo quy củ trong cung, tìm ma ma đến đánh bọn họ một trận!"

Còn chưa kịp bước đi, mép tay áo choàng đã bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy.

Lực không lớn, nhỏ như giọng nói của hắn, mang theo một chút ý tứ cầu khẩn: "Nàng đừng phạt họ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play