Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT
Đưa hắn về cung ư?
Dưới hàng mi dài như lông quạ, ánh mắt Lý Dung Huy khẽ lóe lên như ánh sao -- cái vận mệnh không biết vì sao đã lệch khỏi quỹ đạo dường như lại quay trở về đúng đường ray của kiếp trước.
Chỉ tiếc là, vẫn chưa đủ.
Hắn ngước mắt nhìn Thẩm Đường Âm, giọng nói chậm lại, thoáng vài phần do dự: "Nhưng mà, vừa rồi tỳ nữ của nàng thúc nàng về phủ, có phải là... có chuyện gì gấp không?"
Hắn vừa nói vừa lặng lẽ buông cổ tay xuống, cách một lớp tay áo đưa vào lòng bàn tay Thẩm Đường Âm, trên mặt lại lộ ra vài phần hoảng hốt như lỡ lời, vội vàng nhỏ giọng nói: "Nàng mau về phủ đi, vạn lần đừng vì ta mà trễ nải."
Thẩm Đường Âm ngẩn ra một lúc, rồi lập tức hiểu ra.
Là do lời Đàn Hương nói lúc nãy đã bị hắn nghe thấy, hắn sợ nàng vì thế mà lỡ mất thời gian về phủ, nên mới cố gắng gượng nói vết thương không đau.
Nhưng rõ ràng đã bị thương thành ra thế này.
Lại còn đang phát sốt.
Trong phút chốc, Thẩm Đường Âm chỉ cảm thấy không chỉ trên mặt, mà ngay cả ngón tay đang vịn vào tay áo hắn cũng nóng bừng lên, như thể cùng nhau xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu vì ý nghĩ ích kỷ vừa rồi của mình.
Nàng đỏ mặt ngẩng đầu lên, kiên quyết nói như để bù đắp: "Ta đưa ngươi về."
Nàng sợ Lý Dung Huy không đồng ý, bèn buông tay áo hắn ra, tìm giấy Tuyên Thành và bút mực từ dưới chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vừa mài mực, vừa nhẹ giọng dỗ dành hắn: "Sẽ không chậm trễ đâu, chuyện trong phủ, ta để lại một lá thư cho gã sai vặt đi cùng, bảo hắn mang về cho phụ thân là được."
Nàng dừng đầu bút đã thấm đẫm mực trên giấy Tuyên Thành, hỏi lại một lần nữa: "Ngươi ở cung thất nào?"
Thiếu niên ngoan ngoãn và chu đáo kia dường như đã tin, cuối cùng cũng mở miệng, nhẹ giọng trả lời: "Trường Đình Cung."
Đầu bút của Thẩm Đường Âm đang định hạ xuống chợt khựng lại.
Trường Đình Cung...
Nàng tuy không phải người trong cung, nhưng cũng thường xuyên ra vào cung cấm, lại chưa từng nghe qua tên cung thất này.
May mà lúc này Lý Dung Huy lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Sau điện Thanh Phồn cứ đi thẳng về phía Bắc là có thể thấy tấm biển trên mái điện."
Thẩm Đường Âm thở phào nhẹ nhõm, giấu tờ giấy Tuyên Thành về phía mình, tránh ánh mắt của hắn mà viết mấy chữ ‘Vinh Mãn, đưa thái y đến Trường Đình Cung.’
Viết xong liền cẩn thận gấp giấy lại, vén rèm đưa cho Đàn Hương đang ở trên xe bên ngoài, chỉ vào chiếc bàn đá trong tiểu đình bên cạnh, ra hiệu cho Đàn Hương đặt thư ở chỗ dễ thấy. Bấy giờ nàng mới quay người lại cười với Lý Dung Huy: "Xong rồi, như vậy hắn trở về là có thể thấy thư ta để lại, chuyện trong phủ cũng không bị chậm trễ nữa."
Ánh mắt nàng quay lại trên gương mặt Lý Dung Huy, mà người sau, cũng như trút được gánh nặng mà đáp lại một nụ cười.
Dưới ánh sáng hơi mờ ảo trong xe, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn khẽ cong lên, hàng mi dài và dày che đi đôi con ngươi có màu sắc khác biệt, ý cười lan ra từ khóe môi, khiến gương mặt vốn quá đỗi lạnh lẽo trắng bệch kia điểm thêm vài phần ấm áp.
Nụ cười của hắn vô cùng dè dặt, bóng cười vừa thấp thoáng nơi đáy mắt đã nhanh chóng bị hàng mi dài rũ xuống che đi.
Dung mạo vốn quá đỗi diễm lệ bức người vì thế mà dịu đi vài phần, lộ ra vẻ ngượng ngùng và ngoan ngoãn đặc trưng của thiếu niên.
Ánh mắt Thẩm Đường Âm bất giác cũng dịu đi mấy phần.
Nhìn thế nào đi nữa, hắn cũng không giống loại người như ác quỷ trần gian trong lời đồn ở trong cung.
Cho dù ngựa của mình đã giẫm bị thương hắn, hắn cũng không hề có nửa phần trách cứ, ngược lại còn luôn lo lắng nàng sẽ chậm trễ chuyện trong phủ.
Càng không vì thế mà chặt gãy cổ tay nàng.
Những lời đồn về hắn hung ác nham hiểm, khát máu thành tính...
Chắc đều là tin đồn thất thiệt mà thôi.
Nàng nghĩ vậy.
Xe ngựa dưới sự điều khiển của Đàn Hương xóc nảy đi về phía trước, một lúc lâu sau mới dừng lại trước một cung thất.
Đàn Hương đặt ghế đẩu xuống dưới xe, lại bung chiếc ô tre trong tay ra, che chắn trước xe.
Một tay Đường Âm vịn vào càng xe, một tay dìu Lý Dung Huy, cẩn thận bước xuống xe.
Chiếc ghế đẩu bằng gỗ chịu trọng lượng của hai người, phát ra tiếng cọt kẹt, Thẩm Đường Âm có lúc còn lo nó sẽ gãy làm đôi, mãi cho đến khi đầu ngón chân chạm đất mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn cung điện trước mắt.
Cánh cửa lớn cũ nát đã bong tróc lớp sơn son, bên trên treo hờ một tấm biển xiêu vẹo.
Chữ khắc trên biển đã phai đi quá nửa, nhờ những vết gỉ đồng còn sót lại mà nàng mới miễn cưỡng nhận ra được ba chữ ‘Trường Đình Cung’ vốn được viết trên đó.
Cũng chính nhờ ba chữ này, nàng mới xác nhận mình không tìm nhầm chỗ.
"Đây là cung thất ta ở."
Ngay lúc nàng đang kinh ngạc vì trong hoàng cung lại có một nơi đổ nát như vậy, thiếu niên bên cạnh ngượng ngùng thừa nhận, rồi từ từ tiến lên, mở cửa cung cho nàng.
Cửa cung vừa mở, cảnh tượng bên trong càng khiến người ta kinh ngạc hơn.
Sân trong không biết đã bao lâu không có người dọn dẹp, cỏ dại đã mọc cao đến mắt cá chân. Dưới mấy gốc cây khô trong góc, hai tiểu hoạn quan đang ung dung ngồi trên ghế đá, vừa cắn hạt dưa vừa nhấm nháp điểm tâm.
Nghe thấy tiếng cửa, mới vô thức quay đầu lại, vừa nhìn thấy Lý Dung Huy, cả hai đều run tay, vỏ hạt dưa rơi đầy đất: "Ngươi, sao ngươi lại về đây? Không phải ngươi-"
Nói được nửa chừng, bọn họ lại cứng rắn ngắt lời, chỉ có vẻ mặt như thể gặp ma.
Lý Dung Huy lại không trả lời bọn họ, chỉ cởi áo choàng của mình ra, trải trên nền đất lầy lội trong mưa, nhẹ giọng giải thích với Thẩm Đường Âm: "Trong Trường Đình Cung không có lát đá xanh, mỗi khi mưa, bên thềm cửa lại lầy lội không chịu nổi."
Hắn cong môi, khẽ nói: "Như vậy sẽ không làm bẩn vạt váy của ngươi."
Ánh mắt hắn trong veo, tựa như đây là chuyện đương nhiên.
Mà Thẩm Đường Âm nhìn thiếu niên trước mắt chỉ mặc một lớp áo đơn bạc, nhất thời lại có chút không nói nên lời.
Dưới chiếc áo choàng rộng thùng thình kia, lại là một chiếc áo đơn đã giặt đến bạc màu, hơn nữa ống tay áo còn ngắn đi một đoạn rõ rệt, hiển nhiên là quần áo cũ của năm ngoái.
Vào tiết Lộ Nguyệt, chỉ cần có một bộ y phục vừa người, cũng đâu đến nỗi phải mặc chiếc áo đơn ngay cả cổ tay cũng chẳng thể che hết như thế.
Thẩm Đường Âm nhìn chiếc áo choàng chìm trong bùn lầy, cảm thấy sống mũi hơi cay cay, một lúc lâu sau mới cúi đầu, nhẹ nhàng dìu hắn đi vào nội điện.
Vào đến nội thất, càng không có chỗ nào coi được.
Bàn què ghế gãy, bình phong xiêu vẹo.
Trong phòng không đốt than, gi giấy dán cửa sổ bốn phía chẳng còn một tấm nào lành lặn, những vết nứt nhỏ trên đó tựa vảy cá mà phập phồng trong mưa rào, để gió lạnh ù ù từng cơn.
Thẩm Đường Âm muốn dìu hắn đến chiếc giường duy nhất để nằm xuống, nhưng đến gần mới phát hiện cả chiếc giường đều ướt sũng, căn bản không thể ngả lưng.
Một chuỗi giọt mưa còn rơi từ trên trần nhà xuống ngay trước mặt nàng, rơi lên tấm chăn mỏng không thể mỏng hơn được nữa.
Thẩm Đường Âm ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện trên mái điện ngay phía trên giường có một cái lỗ thủng to bằng cái đấu, cũng không lấy thứ gì che chắn, cứ để mặc cho nước mưa mặc sức chảy vào, làm ướt chiếc giường duy nhất có thể nằm này.
Thẩm Đường Âm đứng ngây người trước chiếc giường này, ánh mắt run rẩy.
Nàng sinh ra trong gia đình quyền quý, từ nhỏ đã sống trong cảnh cao sang quyền thế (*), được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Sau khi ra vào cung cấm, tầm mắt đến đâu cũng là cảnh xa hoa lộng lẫy ngọc trắng lát đường, vàng ròng làm cột. Nàng chưa bao giờ thấy cảnh tượng đổ nát như thế này.
(*) Nguyên văn Chuông reo mới ăn (钟鸣鼎食): Thành ngữ chỉ cuộc sống xa hoa, giàu có của các gia đình quyền quý thời xưa, khi ăn phải có chuông báo hiệu, thức ăn bày trong các đỉnh đồng lớn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thậm chí không thể tưởng tượng được hoàn cảnh của hắn.
-- Rõ ràng thân là hoàng tử, lại sống còn không bằng cả nô bộc.