"Bởi vì Liên Thanh Bách đầu óc nhanh nhạy, thông minh, mọi mặt đều phù hợp."
Hướng Triều Dương thấy Liên Thanh Bách phù hợp là một chuyện, nhưng anh cho rằng Mạt Mạt đánh giá Liên Thanh Bách hơi cao. Sau này Mạt Mạt sẽ phải gả cho anh, lại còn làm chung một đơn vị. Chờ Liên Thanh Bách được chia nhà, thành người một nhà lâu ngày, ngày nào anh cũng phải nghe vợ nhắc mãi đến cậu, anh còn muốn nôn ra máu mất. Vì tương lai, vừa hay lại có cơ hội, đương nhiên phải đẩy cậu ta đi thật xa, quá là khôn ngoan!
Mạt Mạt chẳng tin, nhưng Hướng Triều Dương quanh năm mặt lạnh, muốn nhìn ra thật giả từ anh đúng là khó, cô miễn cưỡng tin vậy.
"Anh không phải mới vừa được điều đến đó sao? Bên đó chẳng phải đang cần người lắm hay sao? Sao lại có thời gian về đây?"
Trong lòng Mạt Mạt biết rõ là thế nào, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được dò hỏi. Cô thầm nghĩ, nếu câu trả lời không phải như cô đoán, cô sẽ quay người bỏ đi ngay.
"Vì anh muốn tự mình đến giải thích, anh tự mình về thì mới thành ý."
Khóe miệng Mạt Mạt hơi nhếch lên, tuy rằng nhanh chóng kìm xuống, vẫn bị Hướng Triều Dương nhìn thấy.
"Anh thích về thì về, tôi chẳng thèm quan tâm, anh nghĩ nhiều rồi."
Khẩu thị tâm phi, kỹ năng độc quyền của phụ nữ, Mạt Mạt cố tỏ ra không để ý, nhưng cái nhíu mày nhẹ đã bán đứng nội tâm cô.
Hướng Triều Dương tuy rằng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, không thực sự hiểu phụ nữ, nhưng anh không phải người ngốc. Anh vội nói tiếp: "Chỉ cần anh quan tâm là được."
Mặt Mạt Mạt đỏ bừng, cô nhảy xuống ghế, "Kệ anh!"
Nói xong, Mạt Mạt chạy ra khỏi nhà. Ra đến sân, Mạt Mạt tức giận đá hòn đá trong sân. Cô vừa thẹn thùng đã đành, mà vừa nãy cô nói chuyện, sao lại giống hệt như làm nũng thế này?
Mạt Mạt bực bội ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, trong lòng phát điên: "Liên Mạt Mạt, chẳng phải mày giỏi lắm sao? Sao lại không bình tĩnh thế này? Đây là người ta còn chưa tấn công mà mày đã đầu hàng rồi à!"
Hướng Triều Dương vừa ra đến đã thấy dáng vẻ bực bội của Mạt Mạt, lòng anh như mở hội. Thì ra cô nhóc này cũng có ý với anh.
"Mạt Mạt, em ngồi xổm làm gì đấy?"
"Đầu hàng."
"Hả?"
Mạt Mạt vội xua tay, "Không phải, em không có nói đầu hàng, không phải vậy đâu, dù sao anh đừng động đậy."
Hướng Triều Dương bật cười thành tiếng, Mạt Mạt tức giận: "Em buồn cười lắm hả?"
"Không có, chỉ là anh vẫn luôn cảm thấy em giống như một bà cụ non, giờ mới phát hiện, Mạt Mạt đáng yêu thật."
Mạt Mạt: "..."
Hình như đây là lần đầu tiên cô được người ta khen đáng yêu!
Mạt Mạt nhìn chằm chằm Hướng Triều Dương với ánh mắt kỳ lạ. Thật không ngờ, một người lạnh lùng như Hướng Triều Dương, lại có thể nói mấy lời ngọt ngào như vậy!
"Khụ." Hướng Triều Dương hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, tai anh đỏ ửng, bàn tay đang nắm chặt phía sau lưng cũng thả lỏng, có chút khẩn trương.
"Không còn sớm nữa, anh đi xách thỏ với gà rừng vào."
"Anh còn dám bén mảng đến nhà tôi à?" Mạt Mạt đột nhiên bội phục dũng khí của Hướng Triều Dương. Ba cô đang ở nhà chờ sẵn anh đấy!
"Dám chứ, sao lại không dám? Nếu bây giờ mà nhát gan, sau này còn cưới em thế nào được?"
"Ấy, anh này, chúng ta còn chưa là gì của nhau, cái gì mà cưới với xin, đồng chí Hướng Triều Dương, xin anh sau này chú ý lời nói, đừng cái gì cũng nói ra tuốt tuồn tuột như thế."
"Không thành vấn đề, đồng chí Liên Mạt Mạt, chờ anh thu phục được bá phụ rồi bàn chuyện cưới xin."
Mạt Mạt: "..."
Cô còn chưa đồng ý yêu đương, sao đã nhảy thẳng đến chuyện cưới xin rồi?
Mạt Mạt cạn lời, "Đồng chí Hướng Triều Dương, giờ em mới phát hiện, da mặt anh dày thật đấy."
"Không dày sao cưới được em."
Mạt Mạt câm nín. Sao cô càng nói, càng bị anh chiếm tiện nghi thế này? Hừ một tiếng, cãi không lại thì im lặng.
Khóe miệng Hướng Triều Dương cong lên, anh không trêu chọc cô thêm nữa, anh sợ chọc giận Mạt Mạt.
Mạt Mạt đứng chờ ở ngoài cổng, Hướng Triều Dương hai tay đều xách đồ, chỉ có thể để Mạt Mạt đi khóa cửa. Hướng Triều Dương vẫn luôn ngây ngô cười trước cảnh tượng này. Anh nghĩ thế nào cũng thấy giống như vợ chồng son cùng nhau về nhà, nếu có thêm hai đứa trẻ bụ bẫm nữa thì càng tốt.
Lúc này, không chỉ tai Hướng Triều Dương đỏ, mà cả mặt anh cũng đỏ bừng.
Mạt Mạt nghi hoặc hỏi: "Hướng Triều Dương, anh có phải bị bệnh không? Sao mặt đỏ thế?"
"Không sao, anh chỉ là hơi nóng thôi."
Mạt Mạt đi lên phía trước, Hướng Triều Dương xách đồ theo sau. Nhìn từ bóng lưng, hai người trông thật xứng đôi.
Khi Mạt Mạt và Hướng Triều Dương đã đi xa, Hướng Hoa mới kéo Liên Thu Hoa ra ngoài. Khuôn mặt tái nhợt của anh ta mới có một chút huyết sắc. Hướng Triều Dương thế mà lại trở về, suýt chút nữa anh ta bị Hướng Triều Dương phát hiện, sợ chết khiếp.
Liên Thu Hoa nhớ rõ Hướng Triều Dương, hỏi Hướng Hoa: "Người bên cạnh Liên Mạt Mạt có phải anh quen không? Sao anh sợ anh ta thế?"
"Ai nói tôi sợ anh ta? Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi."
Liên Thu Hoa trong lòng bĩu môi. Chân Hướng Hoa vừa nãy còn run lên, bảo là không sợ à? Cô cũng không vạch trần. Cô chỉ vào cái sân mà Mạt Mạt vừa bước ra: "Cái sân kia cũng là nhà anh à?"
"Đúng vậy, là nhà tôi." Hướng Hoa vẫn luôn nhớ lời Ngô Mẫn nói, căn nhà này là để sau này anh ta kết hôn.
"Thật á? Nhà anh?"
"Ừ, sau này là nhà tân hôn của tôi."
Liên Thu Hoa chớp mắt, cả người như được tẩm trong nước hoa, tay nắm lấy tay Hướng Hoa, đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Hướng Hoa: "Hoa ca, nhà anh giỏi thật đấy, có cả một cái sân riêng."
Hướng Hoa bị Liên Thu Hoa quyến rũ, máu trong người như bốc cháy: "Đừng đứng đây, về chỗ em ở thôi."
Liên Thu Hoa không chịu, "Phía trước không phải có nhà à, làm gì phải về chỗ em ở?"
"Nhà đó phải chờ anh kết hôn mới được ở, giờ thì chưa."
Liên Thu Hoa nghĩ nhà thì cũng có chạy đi đâu, bây giờ quan trọng là phải giữ chặt Hướng Hoa, cô xấu hổ để mặc Hướng Hoa kéo đi.
Lúc Mạt Mạt về đến nhà, hai đứa sinh đôi vẫn chưa về. Nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, cô nên chuẩn bị cơm tối.
Hướng Triều Dương xách một con gà và một con thỏ đưa cho Mạt Mạt, "Tối nay làm món này đi."
"Đừng tưởng làm đồ ăn ngon là có thể mua chuộc được ba tôi!"
"Anh bắt là vì em ăn, chứ bộ."
Mạt Mạt: "... Anh có thể đi ra ngoài được rồi, cảm ơn!"
Nói xong, Mạt Mạt "binh" một tiếng đóng sầm cửa bếp lại. Người này chẳng phải nói chờ cô lớn lên sao? Quả nhiên lời đàn ông nói mà tin được, thì heo cũng biết leo cây.
Buổi tối, Liên Quốc Trung trở về, nhìn thấy Hướng Triều Dương, mặt ông đang cười, lập tức xị xuống: "Thằng nhãi, mày thế mà còn dám tới, gan không nhỏ đấy!"
"Gan đích xác không nhỏ, cho nên mới dám để ý đến Mạt Mạt."
Liên Quốc Trung đã nghĩ đến đủ loại khả năng, duy chỉ không ngờ Hướng Triều Dương sẽ hào phóng thừa nhận như vậy. Sự can đảm của anh ta ông đánh giá cao, nhưng nghĩ đến con gái ông còn nhỏ, lửa giận thế nào cũng không kìm được.
"Cút ngay cho tao, dám để ý đến con gái ông, không có cửa đâu."
Hướng Triều Dương biết, Liên Quốc Trung không đánh anh là đã tốt lắm rồi, ở lại ăn cơm thì đừng hòng nghĩ đến. Lần này anh đến chính là để bày tỏ tấm lòng, nếu Liên Quốc Trung đã biết, anh phải thay đổi chiến lược.
Hai đứa sinh đôi mãi đến khi Hướng Triều Dương đi rồi, vẫn còn ngơ ngác như mất hồn. Bọn nó vừa nghe thấy cái gì? Anh Triều Dương để ý đến chị hai?
"Ái chà, tôi đi đây, chúng ta còn mắt tròn mắt dẹt trông chừng người ngoài, hóa ra người ta đã đánh vào bên trong rồi kìa!" Liên Thanh Nghĩa đột nhiên kêu thảm, thật là tức chết đi được.
Liên Quốc Trung trừng mắt nhìn hai đứa: "Rốt cuộc là chuyện gì? Khai thật mau."
Mạt Mạt cũng nghi hoặc nhìn hai đứa sinh đôi. Hai đứa lại đẩy nhau, khiến Liên Quốc Trung tức giận, trực tiếp điểm mặt: "Thanh Nghĩa, mày nói cho ông."
Liên Thanh Nghĩa không phục: "Sao lại là con?"
"Bởi vì con ngốc nhất." Mạt Mạt không khách khí đâm thêm một nhát.
Mong mọi người vote và cất giữ truyện nhé!! Còn một chương nữa vào lúc 8 giờ!