Thời gian trôi nhanh như gió thoảng, khẽ lướt qua chẳng ai hay, nhưng trong khoảnh khắc, nó đã lặng lẽ rời đi, vô thanh vô tức.

Chớp mắt một cái, đã đến thứ sáu, ngày Quốc tế Lao động cũng ngày càng cận kề.

Mấy hôm nay Mạt Mạt đến nhà họ Khâu chơi hai lần, lần nào cũng ở lại cả ngày mới về. Cả nhà và những người trong viện đều biết, nhà họ Khâu có thêm một cô cháu gái. Mọi người còn chào hỏi, làm quen với Mạt Mạt, bởi cô vốn nổi tiếng xinh xắn, giỏi giang trong khu này.

Còn Tiền Bảo Châu thì khỏi nói, cứ hễ Mạt Mạt ở nhà là cô nàng lại đến "báo danh", không thiếu một ngày nào. Bảo Châu còn tranh thủ học hỏi Mạt Mạt nấu nướng. Tuy thành phẩm chưa được "xuất sắc" lắm, nhưng cũng tàm tạm, ăn được.

Hôm nay Mạt Mạt không đi đào rau dại, cô cần phải lo vụ phiếu mua hàng. May là đợt khuyến mãi ở bách hóa tổng hợp trước đó đã được cô "lót tay" cho chú Lý rồi. Đằng nào cô cũng không thể chen lấn nổi đám đông dân chúng đang rục rịch chờ đợi. Cứ mở cửa sau thì hơn, phiếu cứ để đó, tối đến cô ghé qua lấy là được.

Việc "mở cửa sau" này, Mạt Mạt trừ người nhà ra thì chẳng hé răng với ai, kể cả Triệu Tuệ. Không phải cô không tin Triệu Tuệ, mà sợ người nhà Triệu Tuệ lắm mồm, lỡ chuyện bung bét ra thì hỏng hết.

Mạt Mạt đã dặn Tiền Bảo Châu trước là hôm nay cô không đến. Như vậy, cô mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ xem nên mua những gì. Mang nhiều quá cũng không tốt, dễ gây chú ý, nên phải chọn những thứ thật sự cần thiết.

Vải vóc và len sợi lúc nào cũng dùng được, trong nhà cũng có kha khá rồi, nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu.

Đợt khuyến mãi này tuy không cần tem phiếu nhưng lại giới hạn số lượng, mỗi người chỉ được hai thước. Nhà cô sáu miệng ăn, tính ra được một trượng hai thước vải. Len sợi thì cần khoảng bốn cân. Cộng thêm số hàng vụn mua được trước đó, may ra mùa thu mỗi người trong nhà có được một chiếc áo len.

Lần này còn có bán bông, nhưng số lượng không nhiều. Cô dự định mua khoảng mười cân, may cho thằng út một chiếc áo bông, số còn lại để làm một chiếc chăn. Đèn pin trong nhà cũng nên thay mới, chắc mua thêm hai cái là đủ.

Mấy thứ này vừa thông dụng, số lượng cũng không quá nhiều, sẽ không làm khó chú Lý, mà cũng không gây chú ý.

Đến mùng 1 tháng 5, cô sẽ cùng Triệu Tuệ đến bách hóa tổng hợp mua thêm vài thứ khác.

Về phần Liên Thanh Bách, Mạt Mạt tin rằng anh cũng đã nhận được quà rồi.

Liên Thanh Bách tính tình cởi mở, lại có vẻ ngoài hiền lành dễ tin người, rất nhanh đã kết bạn được với những đồng nghiệp cùng đến học tập. Thấy anh xách gói bưu kiện vào, mọi người liền xúm lại.

"Thanh Bách, người nhà gửi cho cậu đồ ăn gì ngon thế?"

"Tớ cũng không biết nữa, hình như nặng lắm."

Liên Thanh Bách thấy mọi người đều dán mắt vào, liền vội đặt gói đồ xuống, xé bỏ lớp giấy bọc. Giấy báo nhập ngũ màu hồng cùng huy chương anh để sang một bên. Mở ra, Liên Thanh Bách có chút ngơ ngác, không hiểu em gái gửi mấy thứ này làm gì. Nén sự nghi hoặc trong lòng, anh lần lượt lấy từng món ra.

Mì sợi, một hộp cá trích hun khói, hai lọ hoa quả đóng hộp, hết.

Hứa Hạo xách gói mì lên, "Nhà cậu sao nhiều mì sợi thế?"

"Người thân bạn bè biếu đấy. Chắc con bé gom hết đồ dự trữ trong nhà gửi cho tớ."

Mọi người đâu phải trẻ con, hơn nữa ít nhiều gì trong nhà cũng có chút "quan hệ", có thể đoán được gia cảnh của một người qua những món đồ ăn họ mang đến. Có người lại bắt đầu đánh giá lại về Liên Thanh Bách.

Liên Thanh Bách không để ý, ngồi xuống giường móc thư ra. Bất ngờ là trong phong thư lại có hai lá, một lá của Triệu Tuệ. Triệu Tuệ không viết gì nhiều, chỉ hỏi han sức khỏe và chuyện ăn ở của anh. Thời này, thư từ của các cặp đôi yêu nhau đều vậy cả.

Thư của Mạt Mạt thì bình thường hơn, nhưng cô bé nhắc đến việc nhiều người đang học "Hồng Bảo Thư", nên gửi cho anh một quyển cùng với huy chương.

Liên Thanh Bách vuốt ve cuốn "Hồng Bảo Thư", em gái do chính tay anh nuôi lớn, anh còn lạ gì. Rõ ràng là muốn anh chăm chỉ học tập đây mà.

Xem ra con bé chắc chắn đã nghe ngóng được tin tức gì rồi.

Buổi chiều, Mạt Mạt khóa cửa, đi về phía nhà ông bà ngoại của Hướng Triều Dương để dọn dẹp.

Đứng trước cổng nhà ông bà ngoại Hướng Triều Dương, Mạt Mạt ngạc nhiên vì cổng đã mở. Cô nhớ rõ lần trước lúc về đã khóa cẩn thận mà.

Mạt Mạt dè dặt đẩy cổng, nhìn thấy Hướng Triều Dương đang lúi húi làm lông thỏ trong sân, cô sững người.

Hướng Triều Dương người đầy bụi bẩn, tay dính đầy máu thỏ, trông thật "mất hình tượng". Anh cũng ngơ ngác nhìn Mạt Mạt, trông cô thế nào thì anh cũng ngốc nghếch như vậy. Đến khi định thần lại, Hướng Triều Dương vội buông con thỏ đứng dậy.

"Mạt Mạt, vào đi em."

Mạt Mạt đứng ở cổng, bỗng nhiên có chút lúng túng, không biết phải đối mặt với Hướng Triều Dương như thế nào. Chân cô như bị chôn chặt xuống đất, không nhúc nhích.

Hướng Triều Dương đoán được tâm tư của Mạt Mạt, cười chỉ ra ngoài cổng, "Em mà không vào, lát nữa lại có người tò mò kéo đến xem đấy."

"À..." Mạt Mạt lúc này mới chậm rì rì bước vào.

Gương mặt Mạt Mạt ửng hồng. Ánh mắt Hướng Triều Dương quá đỗi chân thật. Cô cúi gằm mặt, rất nhanh bị những thứ hoang dã bên cạnh giếng nước thu hút. Chà chà, hai con thỏ, ba con gà rừng.

"Anh kiếm đâu ra thế?"

Hướng Triều Dương thu lại ánh mắt, "Hôm qua đặt bẫy, sáng nay đi lấy. Anh định bụng làm sạch sẽ rồi mang qua cho mọi người, ai ngờ hôm nay em lại đến."

Tim Mạt Mạt hẫng một nhịp, cô cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ, "Em đã hứa dọn dẹp thì sẽ làm. Tại cuối tuần có việc nên em đến trước."

Nói xong Mạt Mạt cắn môi. Liên Mạt Mạt, mày thật là quá tệ, tự nhiên lên chút đi, tự nhiên hơn nữa!

Đôi mắt Hướng Triều Dương ánh lên ý cười, anh ngồi xổm xuống tiếp tục làm lông thỏ, "Vậy được, em cứ dọn dẹp đi, anh làm xong mấy thứ này đã."

Mạt Mạt "ừ" một tiếng, quay người vào nhà. Đến cửa lại nhớ ra điều gì, "Bố em biết anh viết thư cho em rồi đấy."

Nói xong Mạt Mạt liền đóng sầm cửa lại. Bàn tay đang cầm dao của Hướng Triều Dương khựng lại, anh cau mày. Sao lại bị phát hiện nhỉ? Thằng Lý Thông kia rốt cuộc đã làm cái gì vậy?

Mạt Mạt đứng trong phòng, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thở phào một hơi, cầm chổi quét dọn.

Đến khi Mạt Mạt dọn dẹp xong, Hướng Triều Dương không chỉ đã xử lý xong đám đồ rừng, mà còn thay một bộ quần áo sạch sẽ. Mạt Mạt nhìn chằm chằm bộ quần áo dính đầy bùn đất, tay cô có chút ngứa ngáy, cô vốn có chút "mắc bệnh" sạch sẽ mà.

Hướng Triều Dương cũng nhận ra, anh ôm đống quần áo lên, "Em ngồi chơi một lát, anh đi giặt quần áo đã."

Mạt Mạt đáng lẽ phải từ chối và về nhà, nhưng những lời đó đến bên miệng rồi lại chẳng thốt ra được chữ nào. Cô ngoan ngoãn ngồi chờ Hướng Triều Dương xách nước về giặt quần áo. Mạt Mạt cảm thấy cô bị trúng độc rồi, trúng độc của Hướng Triều Dương.

Hướng Triều Dương ngồi trên chiếc ghế đẩu giặt quần áo, "Lý Thông bảo em sắc mặt không tốt, có phải giận anh không viết thư cho em không?"

Mắt Mạt Mạt trợn tròn, cô tức giận, "Anh còn dám nhắc đến à? Hôm đó nhà em có khách, bố mẹ em đều ở nhà. Anh hại chết người biết không?"

Hướng Triều Dương thật sự không biết, hóa ra là do anh "đổ vỏ", không phải lỗi của Lý Thông. Anh có chút lúng túng, vờ hỏi,

"Vậy bác trai nói gì?"

"Em việc gì phải nói cho anh biết?" Cô mới không nói đâu!

Hướng Triều Dương hiểu rõ trong lòng, chắc chắn là bố cô không đồng ý. Anh không hề nản lòng, trước mắt cần phải "thu phục" Mạt Mạt đã, sau đó mới tính đến chuyện "thu phục" Liên Quốc Trung. Trong lòng anh, Mạt Mạt mới là người khó "thu phục" nhất.

"Hướng Triều Dương, em hỏi anh, vì sao anh lại nhường suất học tập cho anh trai em?" Câu hỏi này, Mạt Mạt đã muốn hỏi từ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play