Liên Thanh Bách cười hề hề: “Hết hồn chưa? Bất ngờ không?”
Hai thằng song sinh lao vào người anh, đè dúi dụi: “Anh Hai, sao đột ngột về thế? Ít ra cũng phải báo trước một tiếng chứ?”
Liên Thanh Bách bị đè thở không ra hơi, gắt giọng: “Hai đứa bây đè chết anh bây giờ! Để anh thở đã nào!”
Đợi hai đứa em bò xuống, anh mới thần thần bí bí nói: “Chờ ba về rồi tính!”
Bị hớ, hai thằng nhóc tức xì khói. Mạt Mạt vội can ngăn, chỉ vào đống hành lý trên đất: “Anh còn mang cả đồ đạc về nữa à?”
Thanh Nghĩa sốt sắng: “Anh Hai, có chuyện gì hả? Hay bị đuổi việc? Nếu thật vậy thì trốn nhanh đi, không ba đánh gãy chân anh như chơi!”
Thanh Nhân véo tai thằng em: “Mày ngốc à? Bị đuổi thì anh Hai còn hớn hở thế này á? Không cần mày nhắc, tự ảnh cũng chuồn rồi!”
Mặt Liên Thanh Bách xầm lại, hóa ra trong mắt hai thằng nhãi ranh này, mình chỉ giỏi trốn chạy thôi à?
Mạt Mạt liếc thấy cái túi hồ sơ trên bàn, chắc chắn nguyên nhân nằm ở đó. Cô biết ba chưa về thì anh trai sẽ không nói gì, nên đứng dậy vào bếp nấu cơm, mặc kệ ba anh em họ tự chơi với nhau.
Bữa tối, Mạt Mạt nấu canh cá, rán bánh ngô, xào khoai tây sợi, thịnh soạn ra trò.
Thấy con trai cả về, Điền Tình lo lắng hỏi: “Thanh Bách, sao con lại về thế này?”
Liên Quốc Trung cũng ngạc nhiên, nhưng thấy con trai tươi rói thì cũng yên tâm phần nào: “Có chuyện gì thế con?”
Liên Thanh Bách hắng giọng: “Cả nhà ngồi xuống đã rồi con nói.”
Khi mọi người đã yên vị, Liên Thanh Bách cầm túi hồ sơ, mở ra lấy giấy tờ và thông báo học tập, đọc từng cái một.
Liên Quốc Trung là người phản ứng nhanh nhất, run run cầm lấy giấy tờ và thông báo, sợ rơi xuống bàn, vội đứng dậy ra xa khỏi bàn ăn mới dám nhìn kỹ.
Mạt Mạt như bị sét đánh ngang tai. Anh trai cô đi học nâng cao ư?
Đời trước làm gì có chuyện này! Cô nhớ rõ mồn một, anh Hai luôn ở Châu Thị, đến lúc chết vẫn vậy, sao đột nhiên thay đổi lớn thế này?
Mạt Mạt lại hoài nghi, kiếp trước của mình chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng đồ vật trong không gian vẫn còn, lẽ nào việc cô trọng sinh đã thay đổi vận mệnh cả nhà?
Liên Quốc Trung đọc xong, vỗ đùi cái đét, cười ha hả sung sướng: “Con trai ông đây sắp cầm bút rồi! Tốt quá, tốt quá!”
Liên Thanh Bách không hiểu nổi sự phấn khích của ba mình: “Ba, sao ba vui thế ạ?”
Liên Quốc Trung cẩn thận cất giấy tờ lại vào túi, ôm chặt vào lòng rồi mới nói chắc nịch: “Mày biết cái gì! Tao vẫn luôn muốn mày học hành tử tế, mày thì nhất quyết bỏ học sau cấp hai. Mày biết tao tiếc nuối thế nào không khi mày không được học đại học.”
Liên Thanh Bách cãi: “Không học đại học thì con vẫn báo đáp được đất nước, phục vụ nhân dân mà.”
Liên Quốc Trung đang vui trong lòng, chẳng thèm so đo với con: “Tao nói cho mày biết, chỗ nào cũng cần tri thức, cần người có năng lực. Vốn dĩ mày không thích học, tao hết hy vọng rồi. Ai ngờ mày lại được cử đi học nâng cao. Giờ thì tốt rồi, mày phải học hành cho tử tế, cơ hội hiếm có đấy, dám lơ là là tao đánh gãy chân mày!”
Liên Thanh Bách trợn tròn mắt: “Ba đúng là ba ruột của con! Con lớn thế này rồi mà ba còn đòi đánh gãy chân!”
Liên Quốc Trung cười khẩy: “Tại mày nghịch, không biết suy nghĩ nên phải đánh. Bây giờ đang thiếu nhân tài, cơ hội chỉ có một lần thôi. Học hành ra trò là từ thợ xây biến thành kỹ sư đấy! Mày nghe rõ chưa?”
Hồi xưa làm ở đội xây dựng, ông đã ngưỡng mộ những người có học thức, kẹp bản vẽ đi lại oai phong, lương lại cao nữa chứ.
“Không cần ba nói con cũng biết. Có cơ hội con nhất định không bỏ qua!”
Liên Quốc Trung khoan khoái nhấp rượu: “Phải rồi, công trình mà con phụ trách xây mấy năm nay sắp xong rồi. Con học xong đợt này chắc không về chỗ cũ được đâu.”
Liên Thanh Bách im lặng, lòng trùng xuống. Anh biết ba nói đúng, anh không về được nữa. Thực ra anh vẫn luôn biết điều đó, chỉ là lòng không nỡ thôi.
Trong lòng Mạt Mạt mừng thầm. Anh Hai sắp thoát khỏi Hướng Triều Dương rồi! Dù không xa nhau, dù thế nào đi nữa, vận mệnh anh Hai đã hoàn toàn thay đổi.
Điền Tình thì vẫn ngơ ngác.
Hai thằng song sinh phấn khích, hùng hồn tuyên bố: “Ba ơi, bọn con cũng muốn thi đại học, giống anh Hai, sau này ngồi văn phòng!”
Liên Quốc Trung cũng phấn khởi: “Đều là con ngoan của ba!”
Mạt Mạt thở dài, ước mơ thì đẹp, nhưng không có cơ hội đâu.
Sau đó Mạt Mạt chợt nhận ra có gì đó không đúng: “Anh Hai, việc này đột ngột quá! Chuyện lớn thế này lẽ ra phải có tin tức trước chứ?”
Liên Quốc Trung cũng sực tỉnh: “Rốt cuộc là thế nào?”
Liên Thanh Bách gãi đầu: “Vừa về đến nơi, Triều Dương đã cho em cái suất cử đi học này. Đến khi em kịp phản ứng thì thủ tục xong hết rồi. Em cứ mơ mơ màng màng về đây. Một tuần nữa là phải đi báo danh rồi.”
Nghe đến Hướng Triều Dương, Mạt Mạt hồi tưởng lại kiếp trước. Hình như người đi học là Hướng Triều Dương mới đúng? Nhưng sau đó không biết vì sao lại bị trả về, rồi cứ ở lại Châu Thị, đến mười mấy năm sau thì phất lên như diều gặp gió.
Mạt Mạt dám chắc, suất học bổng đó là của Hướng Triều Dương. Tại sao anh ta lại nhường cho anh Hai?
Mạt Mạt không lo anh Hai bị trả về, nhà cô không có vấn đề gì cả. Cô chỉ không đoán ra Hướng Triều Dương đang nghĩ gì thôi.
Liên Quốc Trung suy nghĩ một lát: “Giấy tờ và thông báo học tập không lừa được đâu, đều là giấy tờ chính quy cả. Chắc là có biến động nên mới phải xử lý gấp như vậy. Mọi người đừng suy nghĩ lung tung, ăn cơm đi.”
Điền Tình hỏi Liên Quốc Trung: “Có phải em nên báo với nhà Triệu một tiếng không? Nhân lúc con trai có một tuần nghỉ, để hai đứa nó đính hôn trước?”
“Vợ nghĩ chu toàn đấy. Đúng là nên làm thế, đính hôn trước, đợi con trai nghỉ thì cưới luôn.”
Điền Tình nghĩ đến việc sắp được làm mẹ chồng thì vui không tả xiết. Có con dâu rồi thì cháu đích tôn cũng không còn xa nữa: “Vậy mai tối anh với Thanh Bách sang nhà Triệu, báo tin vui cho họ, rồi bàn chuyện ngày đính hôn luôn.”
Nhắc đến chuyện cưới xin, Liên Thanh Bách vội nói: “Ba ơi, con đi học không có lương, mỗi tháng chỉ có trợ cấp mười hai đồng năm hào thôi. Tiền cưới có đủ không ạ?”
“Chuyện đó không cần con lo, được rồi, mau ăn cơm đi.”
Sau bữa tối, Mạt Mạt giúp anh trai thu dọn hành lý: “Anh Hai, đồ em cho anh mang đi, anh đem tặng hết rồi à?”
“Ừ, anh để lại cho Triều Dương với Thiết Trụ cả rồi.”
Nghe đến Hướng Triều Dương, tim Mạt Mạt không khỏi lỡ nhịp. Đêm nay cô thật sự rất vui, anh Hai đã hoàn toàn rời xa Hướng Triều Dương, thay đổi vận mệnh rồi. Cô cũng không cần phải rối rắm chuyện có nên ở bên Hướng Triều Dương nữa. Anh Hai sẽ đi theo quỹ đạo của kiếp trước, thật là đại hỷ!
Ơ? Không đúng, sao cô lại nghĩ đến chuyện ở bên Hướng Triều Dương thế này? Cô còn chưa chấp nhận mà!