Phòng khách im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Liên Thu Hoa.
Ánh mắt Liên Thu Hoa dán chặt xuống mặt bàn, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, oán hận nhà Liên Quốc Trung đối xử khác biệt, với người ngoài còn tốt hơn cả đứa cháu ruột như cô.
Liên Quốc Trung trong lòng không vui, hôm nay là ngày xem mắt, sợ Liên Thu Hoa gây rối, nhưng có khách ở đây, ông chỉ có thể giới thiệu qua loa: "Đây là cháu gái nhà em trai tôi."
Bố mẹ Triệu Tuệ đều là người có chút địa vị, am hiểu nghệ thuật ngôn từ, thấy Liên Quốc Trung đến tên cũng không giới thiệu, xem ra cô cháu gái này không được ưa thích, chỉ khẽ cười coi như đáp lời.
Liên Thu Hoa ngượng ngùng cười, nhưng mắt láo liên đảo quanh, cố ý ngồi gần bác cả. Dù không mặc quần áo mới, nhưng chiếc bút máy cài túi áo cô vẫn nhận ra, đó là biểu tượng của giới trí thức, cũng là tượng trưng cho thân phận.
Liên Thu Hoa càng nghĩ càng hận. Bác cả rõ ràng có thể sắp xếp cho cô một công việc tốt hơn, lại chỉ cho cái chân sai vặt đun nước. Chuyện Ngô Mẫn bị sỉ nhục cũng đổ lên đầu Liên Quốc Trung.
Liên Quốc Trung thấy Liên Thu Hoa đứng lỳ trước bàn không có ý định rời đi, mặt trầm xuống: "Sao cháu còn chưa về nhà?"
Liên Thu Hoa thầm nghĩ trời giúp mình. Cô ta sụt sịt mũi: "Cháu đến cầu xin bác tha thứ, bố mẹ cháu thật sự biết lỗi rồi."
Mạt Mạt nheo mắt. Liên Thu Hoa đúng là biết chớp thời cơ, lợi dụng có người ngoài ở đây, ép ba ba phải tha thứ đây mà!
Cô dám chắc, nếu ba ba không tha thứ, cô ta nhất định sẽ đem chuyện hôm đó ra kể. Dù không phải sự thật, nhưng chủ nhiệm Vương nghe được sẽ nghĩ thế nào? Thời buổi này, người ta sợ nhất là chuyện bé xé ra to, bôi nhọ thanh danh của mẹ thì thôi, ý đồ của cô ta thật đáng chết.
Cô thật xem thường sự độc ác của Liên Thu Hoa. Vội kéo kéo tay hai đứa em sinh đôi, nhỏ giọng dặn dò. Hai đứa lập tức hiểu ý.
Liên Thanh Nghĩa bước lên một bước, kéo tay Liên Thu Hoa: "Chị họ, chuyện của người lớn, tụi mình đừng có xen vào. Lần trước chị không bảo muốn tụi em dẫn đi chơi sao? Hôm nay vừa hay tụi em rảnh, mình đi thôi!"
Liên Thanh Nhân túm lấy cánh tay còn lại, tươi cười: "Đúng đó chị họ, mình đi thôi."
Mạt Mạt làm sao có thể để Liên Thu Hoa mở miệng, chắn trước mặt cô ta, cười móc từ trong túi ra năm đồng cùng hai cân phiếu gạo đưa cho Thanh Nhân: "Mang Thu Hoa đi ăn chút gì ngon đi. Muộn rồi, mau đi đi!"
Hai đứa sinh đôi nhận tiền, lôi Liên Thu Hoa đi. Liên Thu Hoa muốn giãy giụa, nhưng làm sao là đối thủ của hai thằng choai choai, muốn kêu la thì bị Liên Thanh Nhân bịt miệng, chỉ có thể ôm hận bị lôi đi.
Liên Quốc Trung liếc mắt nhìn cô con gái, ánh mắt đầy tán dương, rồi cười mời khách: "Mọi người đừng thất thần, mau nếm thử tay nghề của con gái tôi đi. Để tôi nói cho mọi người biết, tay nghề nấu nướng của tôi cũng không phải dạng vừa đâu."
Chủ nhiệm Vương là người khôn khéo, nhà ai mà chẳng có chuyện khó nói, ha ha cười: "Vậy thì tôi phải nếm thử cho kỹ. Nhìn mâm cỗ này, hôm nay Quốc Trung đúng là đầu tư lớn, toàn món ngon."
Bố Triệu rất được thể diện, ngoài miệng nói: "Quốc Trung thật sự quá khách khí, quá tốn kém."
Nhưng trong lòng thì mừng thầm, đây là coi trọng con gái ông rồi!
Ván cờ Liên Thu Hoa coi như bỏ qua. Mạt Mạt bưng lên bát canh cuối cùng, dọn cỗ xong xuôi.
Mạt Mạt đã là thiếu nữ, yến tiệc xem mắt cô không tiện có mặt, vốn định để lại đồ ăn cùng hai em ở trên giường đất, giờ hai đứa đang đợi cô, cô cũng không ăn, dặn mẹ nếu đồ ăn không đủ thì lấy chỗ cô đã cố ý để dành, rồi ra cửa tìm hai em.
Mạt Mạt chưa đi được bao xa, đã thấy hai đứa sinh đôi ở đầu ngõ. Cô có chút cạn lời, hai thằng nhóc này sao không tìm chỗ vắng mà đứng, giờ cô muốn đánh người cũng không được.
Mặt Liên Thu Hoa vốn đã khó coi, thấy Mạt Mạt thì sắc mặt càng tệ, hơn nữa trong lòng còn có chút e ngại. Cô ta vài lần bị Mạt Mạt cho ăn trái đắng, trong lòng ít nhiều cũng để lại bóng ma.
Mạt Mạt mặt không cảm xúc, Liên Thu Hoa theo bản năng lùi lại một bước: "Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, đây là đường lớn."
Mạt Mạt cười nhạo: "Thì ra mày cũng có lúc sợ à?"
"Mắc cười, tao thèm sợ mày chắc. Đừng có nằm mơ."
"Ồ, sao không giả vờ nữa?"
"Liên Mạt Mạt, mày đừng quá đáng. Chúng mày cứ chờ đấy."
Mạt Mạt cười lạnh: "Liên Thu Hoa, luôn là mày nhằm vào tao, còn không biết xấu hổ nói tao quá đáng. Mày nói câu đó, không thấy chột dạ à? À, cũng đúng, mày có tim đâu mà biết."
Khuôn mặt Liên Thu Hoa méo mó. Tại sao cô ta nhằm vào Liên Mạt Mạt? Bởi vì ghen tị, bởi vì oán hận. Dựa vào cái gì đều là con gái nhà họ Liên, mà cô với Liên Mạt Mạt lại khác biệt một trời một vực như vậy? Thật bất công.
Hai đứa sinh đôi chặn đường Liên Thu Hoa, chỉ cần cô ta có hành động quá khích, lập tức sẽ bị chế phục.
Liên Thu Hoa hiểu rõ đạo lý "hảo hán không ăn thiệt trước mắt", xoay người định đi, hai đứa sinh đôi lập tức chặn lại. Liên Thu Hoa tức muốn hộc máu nói: "Chúng mày tránh ra cho tao."
Mạt Mạt đi đến trước mặt Liên Thu Hoa: "Nợ còn chưa tính xong, vội vã đi đâu?"
Liên Thu Hoa trong lòng run lên: "Tính cái gì? Liên Mạt Mạt, mày đừng ỷ đông người mà bắt nạt người."
"À, tính cái gì thì mày rõ nhất. Mày tính giở trò gì, tao còn lạ gì. Tao nói cho mày biết, nếu tao mà nghe được một chút tin tức không hay về mẹ tao, tao cũng cho mày không yên. Từ không thành có không phải chỉ có mày biết dùng, tao cũng biết. Chẳng phải chỉ là chuyện trên đầu môi thôi sao."
Đồng tử Liên Thu Hoa hơi co lại. Cô ta cảm giác mình trước mặt Liên Mạt Mạt như bị lột sạch, không còn bí mật nào.
Mạt Mạt bóp cằm Liên Thu Hoa, ép cô ta nhìn mình: "Tao đã có thể để mày ở lại thành phố, cũng có thể tống mày về quê. Đừng tưởng tao dọa mày. Mày thất nghiệp thì sao? Tao về nói với ông nội và chú út, là tại mày mà chúng ta không giúp đỡ quê nhà nữa. Mày nói xem, mày còn có ngày lành không?"
Người Liên Thu Hoa run lên bần bật. Đúng như Liên Mạt Mạt nói, ông nội không ưa cô ta, bố lại đem cô ta gả cho người góa bụa để đổi tiền. Cô ta thét chói tai: "Bác cả sẽ không nghe mày đâu. Mày đừng hòng dọa tao."
Mạt Mạt khinh miệt buông cằm cô ta ra: "Mày tưởng mấy trò vặt vãnh của mày qua mắt được ba tao à? Tao nói cho mày biết, mọi thủ đoạn của mày, ông ấy đều nhìn rõ cả, chỉ là nể tình mày là cháu gái, nên trút giận lên chú út thôi. Thật tưởng mỗi mình mày thông minh, người khác đều là đồ ngốc à? Kỳ thật mày mới là thằng hề nhảy nhót."
Liên Thu Hoa trợn mắt nhìn, tim đập thình thịch, hoảng loạn tột độ, đột nhiên đẩy Liên Thanh Nghĩa ra rồi bỏ chạy.
Hai đứa sinh đôi định đuổi theo, Mạt Mạt gọi lại: "Đường lớn thế này, chúng mày định đánh nó ra sao? Không sợ bị bắt đi giáo dục à? Chúng mày đúng là ngốc thật, sao lại chặn đầu ở ngoài đường thế này. Lần sau nhớ kỹ, tìm chỗ nào vắng vẻ, muốn đánh thế nào thì đánh, không ai quản đâu."
Hai đứa sinh đôi im lặng lùi lại một bước. Chị hai càng ngày càng bạo lực.
Mạt Mạt xòe tay ra. Liên Thanh Nhân không hiểu: "Chị, chị làm gì?"
"Thằng nhãi ranh, vừa rồi là kế tạm thời, giờ tiền trả lại đây cho chị."
Liên Thanh Nhân che túi quần lại, đặc biệt không muốn giao, nhưng tay Mạt Mạt vẫn chờ đấy, chỉ có thể chậm rì rì lấy tiền và phiếu gạo từ trong túi ra.
Mạt Mạt huơ huơ phiếu gạo và tiền: "Giờ về nhà cũng chẳng có gì ăn. Đi, chị dẫn hai đứa đi ăn ở quán cơm quốc doanh."
Hai đứa sinh đôi hoan hô: "Ối, tốt quá!"
Mạt Mạt dẫn hai em đến quán cơm quốc doanh ăn bánh bao thịt, khoai tây xào, còn có canh trứng gà. Tổng cộng hết hai đồng năm hào và một cân rưỡi phiếu gạo.
Lúc bọn họ về đến nhà, nhà Triệu Tuệ đã về rồi. Ba ba uống say, mẹ đang chăm sóc. Anh cả chắc là đi hẹn hò.
Điền Tình thấy con gái về, vội ra nói: "Vừa nãy có người đưa thư đến cho con, cũng không biết ai viết, mẹ để trong phòng con rồi đấy!"
Mạt Mạt có chút chột dạ: "Chắc là thầy Bàng viết thôi."
Điền Tình cười: "Mẹ cũng đoán vậy. Vậy con mau vào xem đi."
Bước chân Mạt Mạt có chút hỗn loạn. Cô có linh cảm, đó là thư của Hướng Triều Dương!