Liên Thu Hoa đã ở nhà Liên Quốc Trung được mười ngày, Mạt Mạt bực bội vô cùng. Cô luôn muốn tìm Liên Thu Hoa để nói chuyện rõ ràng, nhân lúc ba không có nhà, thừa cơ đuổi cô ta đi.
Nhưng Liên Thu Hoa chẳng cho Mạt Mạt cơ hội nào. Cô ta mỗi ngày dọn dẹp nhà cửa đâu ra đấy, đúng giờ ra ngoài lượn phố, đến giờ cơm thì về, tối ăn xong lại lủi thủi trong phòng, tuyệt nhiên không ló mặt ra ngoài nếu không phải đi vệ sinh.
Hôm nay là ngày Liên Quốc Trung chạy xe về, Mạt Mạt nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy để ba mở lời là tốt nhất.
5 giờ chiều, hai vợ chồng cùng về. Mạt Mạt đã đứng đợi ở đầu ngõ.
Vừa thấy Mạt Mạt, Điền Tình đã cằn nhằn: "Con bé này, không ở nhà đợi, tối tăm thế này ra đầu ngõ làm gì?"
Mạt Mạt ôm lấy tay Điền Tình, nhìn Liên Quốc Trung: "Con có chuyện muốn nói với ba."
Liên Quốc Trung tháo chiếc mũ trên đầu đội cho Mạt Mạt: "Chuyện gì không nói ở nhà được, cứ phải ra đây, lạnh cóng cả người!"
Mạt Mạt bĩu môi: "Còn không phải tại cái cô cháu gái của ba."
Liên Quốc Trung ngạc nhiên: "Con bé vẫn chưa về à?"
Mạt Mạt trợn mắt: "Con thấy hình như cô ta chẳng có ý định về đâu. Nếu nhà mình dư dả thì con chẳng nói làm gì, nhưng ba biết tình hình nhà mình thế nào rồi đấy, gánh thêm một người lớn thì..."
Liên Quốc Trung lấy bao thuốc lá trong túi áo, châm lửa rít một hơi: "Đúng là nan giải. Nhà mình điều kiện thế này, để ba nói chuyện với Thu Hoa."
Mạt Mạt vẫn chưa yên tâm: "Ba à, đến lúc đó ba đừng có mềm lòng đấy."
Liên Quốc Trung khẽ gõ lên chiếc mũ trên đầu Mạt Mạt: "Ba biết rồi."
Liên Thu Hoa làm "osin" bất đắc dĩ hơn mười ngày cũng thấy đủ. Cô ta chỉ chờ Liên Quốc Trung về thôi.
Thấy Liên Quốc Trung, mắt Liên Thu Hoa sáng rực lên, ngoan ngoãn nói: "Bác, bác vất vả rồi ạ."
Liên Quốc Trung nhận chiếc mũ từ tay Mạt Mạt: "Ừ."
Điền Tình nói thêm vào: "Chắc mọi người đói cả rồi, ăn cơm thôi."
Mạt Mạt nhanh nhẹn bưng đồ ăn. Cả nhà ngồi vào bàn. Vì hôm nay Liên Quốc Trung về, Mạt Mạt đã làm món gà rừng hầm. Ba anh em trai thèm thuồng từ lâu, thấy ba mẹ động đũa thì nhanh chóng xúm vào. Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, trừ Liên Thu Hoa có vẻ thất thần, cả nhà Mạt Mạt ai nấy đều no nê.
Ăn xong, Liên Quốc Trung đuổi bọn trẻ về phòng, rồi trải chăn nói với Liên Thu Hoa: "Thu Hoa này, cháu đến nhà bác đã hơn mười ngày rồi, chắc bố mẹ cháu nhớ cháu lắm."
Liên Thu Hoa lắc đầu: "Chắc không nhớ đâu ạ, cháu đã nhờ người nhắn tin về rồi."
Liên Quốc Trung nghẹn họng: "Thế thì tốt, thế thì tốt..."
Liên Thu Hoa trong lòng hiểu rõ. Chẳng phải bác muốn đuổi mình về đấy sao? Cô ta chưa đạt được mục đích thì sao có thể về được.
Liên Thu Hoa cắn môi, rồi rơm rớm nước mắt nhìn Liên Quốc Trung: "Bác à, cháu nói thật với bác, cháu đến đây không phải để thăm người thân đâu. Ông nội muốn cháu đi xem mắt, cháu không muốn lấy chồng nên mới trốn đến đây."
Liên Quốc Trung châm điếu thuốc. Chuyện của ông cụ, anh không thể nhúng tay vào: "Cháu cũng mười tám rồi, ở nông thôn thì đến tuổi lấy chồng thật. Mợ cháu bằng tuổi cháu đã sinh Thanh Bách rồi đấy."
Liên Thu Hoa xoay mắt: "Thế Mạt Mạt mười tám tuổi, bác có nỡ gả nó đi không?"
Liên Quốc Trung ho sặc sụa vì khói thuốc. Đương nhiên anh không nỡ. Ai muốn cưới Mạt Mạt thì phải qua được cửa của anh đã. Huống hồ Mạt Mạt học y tận sáu năm, ra trường cũng vừa đúng 22 tuổi.
Không đợi Liên Quốc Trung trả lời, Liên Thu Hoa đã tuôn nước mắt như mưa: "Bác à, ông nội cháu càng ngày càng quá đáng. Ông đã quyết chuyện gì là phải làm cho bằng được. Cháu biết là làm phiền bác, nhưng cháu thật sự không còn cách nào khác. Nếu bác không chứa chấp cháu, cháu sẽ thu dọn đồ đạc đi ngay, đi thật xa."
Liên Quốc Trung cau mày, rít thêm mấy hơi thuốc, cân nhắc xem nên giải quyết thế nào.
Liên Thu Hoa cảm thấy thời cơ đã đến, liền thiện ý đề nghị: "Nếu cháu có thể kiếm được việc làm ở thành phố thì tốt quá, như vậy vừa giảm bớt gánh nặng cho bác, vừa giải quyết được chuyện của ông nội, dù chỉ là nhân viên tạm thời thôi cũng được."
Liên Quốc Trung làm nghề lái xe, va chạm nhiều nên hiểu đời. Người không khôn khéo thì không thể làm lâu được. Đầu óc anh lúc nào cũng tỉnh táo.
Liên Quốc Trung nhìn Liên Thu Hoa với ánh mắt khác. Con bé này bày trò lấy lòng nửa ngày, hóa ra mục đích là đây.
Mạt Mạt nãy giờ vẫn rình nghe lén ở phòng bếp. Nghe đến "dù chỉ là công việc tạm thời", cô không khỏi trợn mắt. Liên Thu Hoa chê công việc tạm thời đấy à?
Mạt Mạt thầm mắng cô ta đúng là gan lớn. Thời buổi này, không có hộ khẩu thành phố thì đừng hòng tìm được việc làm ở đây. Những người có việc làm đều là nhờ quan hệ cả đấy, biết không?
Mạt Mạt không nghe thấy ba trả lời, trong lòng mừng thầm. Liên Thu Hoa vẫn còn non lắm, chút thủ đoạn ấy sao qua mắt được ba cô.
Liên Quốc Trung hút xong một điếu thuốc. Công việc tạm thời thì anh có cách. Bạn bè anh có năng lực không ít, có mấy người là chỗ sống chết có nhau. Nhà máy thép có lẽ là dễ xin nhất, nhưng Liên Quốc Trung lại không muốn. Một là anh không thích cái tâm cơ của Liên Thu Hoa, hai là anh vốn tính cẩn thận, điểm này Mạt Mạt giống anh nhất.
Liên Quốc Trung suy tính toàn diện. Thu Hoa mới đến đã giở trò với anh rồi, khó đảm bảo sau này sẽ không gây họa.
Giọng Liên Quốc Trung nhạt hẳn đi: "Bác biết rồi. Cháu cứ về nhà chờ tin đi, mấy hôm nữa có tin bác nhờ người mang về."
Liên Thu Hoa sững sờ. Sao lại đuổi cô ta đi rồi?
Liên Quốc Trung đứng dậy: "Vậy quyết định thế nhé. Sáng mai thu dọn đồ đạc rồi về đi!"
Mạt Mạt sợ ba thật sự đi nhờ vả, chạy thẳng vào phòng ngủ.
Thấy Mạt Mạt, Liên Thu Hoa cảm thấy vị máu tanh trong miệng. Chắc chắn là Liên Mạt Mạt vừa nãy ra ngoài nói gì đó. Chắc chắn là cô ta.
Liên Thu Hoa không ngờ rằng nếu vừa đến đã nói thẳng mục đích, Liên Quốc Trung có lẽ sẽ đánh giá cô cao hơn. Nhưng bây giờ, cô ta vừa chửi rủa Liên Kiến Thiết, vừa giở trò với Liên Quốc Trung, lại còn ngấm ngầm nguyền rủa Mạt Mạt. Trong mắt Liên Quốc Trung, đây là vấn đề nhân phẩm, là từ trong ra ngoài đã hỏng rồi.
Mạt Mạt ngồi xuống mép giường đất, bĩu môi không vui: "Ba định thật sự đi nhờ vả giúp cô ta đấy à?"
Liên Quốc Trung gõ vào đầu con gái: "Con bé này, ba dạy con thế nào rồi? Làm người phải quang minh chính đại. Ba thấy con mấy hôm nay cứ nhìn Liên Thu Hoa bằng nửa con mắt. Người ta biết thì bảo hai đứa có mâu thuẫn, không biết lại tưởng con kiêu căng ngạo mạn, vô lễ. Nếu bị người ta bắt được thóp, nói con khinh thường người lao động thì có mà lật thuyền, còn nghĩ đến thi đại học nữa không?"
Mạt Mạt giật mình. Trong lòng cô chỉ hận không nguôi, quên mất mình đang sống ở thời đại nào. Thanh danh quan trọng lắm.
Liên Quốc Trung thấy con gái hiểu ra thì cười hiền: "Con bé này thông minh thì có thông minh, nhưng suy nghĩ chưa được toàn diện. Chuyện này mình nhất định phải nhờ vả, mà còn phải nhờ vả thật đẹp."
Mạt Mạt tự nhận là đã sống cả đời, trải nghiệm cũng không ít, mà vẫn không hiểu: "Tại sao ạ?"
Liên Quốc Trung ân cần chỉ bảo: "Mình đã bảy năm không về quê rồi. Ai quản nhà mình có mâu thuẫn hay không? Trong mắt kẻ có tâm, ba chính là khinh thường bố mẹ họ hàng ở quê. Tuy rằng không phải khuyết điểm gì lớn, nhưng người ta à, tránh được vẫn nên tránh cho lành. Cẩn tắc vô áy náy."
Mạt Mạt đã hiểu: "Cho nên phải nhờ vả giúp Liên Thu Hoa, sắp xếp ổn thỏa cho cô ta, để người ta thấy mình không quên quê hương, không ai bắt bẻ được mình."
Liên Quốc Trung hài lòng cười: "Hơn nữa chỉ là công việc tạm thời, không phải công việc chính thức, không cần chuyển hộ khẩu."
Mạt Mạt nhớ lại kiếp trước. Chắc kiếp trước ba cô cũng nghĩ như vậy, nên sau này khi chú đến nhờ, ba đã rình rang mua bao nhiêu là quà, rạng rỡ trở về. Mục đích phỏng chừng cũng là ở chỗ này.