Hôm nay là mùng bảy Tết, theo tục lệ, người ta ăn mì sợi để "cột" lại tuổi thọ, cầu trường thọ.

Nhà Mạt Mạt cũng không ngoại lệ. Vừa hay hôm nay ba về, Mạt Mạt đứng ra cán mì. Bột mì là lần trước cô bé lén lấy, lại trộn thêm chút từ không gian vào. Cả nhà sáu người, nhồi hẳn một chậu bột to. Mạt Mạt xắt một miếng thịt khô, chuẩn bị làm tương thịt băm.

Cán mì là việc tốn sức, làm đủ cho sáu cái miệng ăn cũng không ít. Mạt Mạt cán xong hai cánh tay mỏi nhừ, buông cái chày cán bột, chuẩn bị làm tương, đợi ba về nhà rồi luộc mì.

Đúng 5 giờ chiều, Liên Quốc Trung về tới. Mạt Mạt đang nhóm lửa, định chạy ra đón thì khựng lại ngay cửa.

Liên Quốc Trung thấy con gái nhìn chằm chằm Liên Thu Hoa, liền giải thích: "Thu Hoa muốn đến ở nhờ mấy hôm."

Mạt Mạt cau chặt mày. Đúng là đồ bỏ đi, đã dính vào là khó gỡ. Cô bé lạnh lùng quay người vào bếp, tiện đường vào phòng ngủ, đem mấy cái rương hòm cần khóa đều khóa lại.

Liên Quốc Trung ngớ người. Lần đầu tiên ông thấy con gái mặt lạnh tanh như vậy. Liếc nhìn cô cháu gái đang rũ mắt, ông hiểu ngay. Chắc chắn là con bé về quê có chuyện không vui rồi.

Điền Tình thì trực tiếp hơn. Vốn là phụ nữ nhạy cảm và cẩn thận, bà vốn không ưa Thu Hoa. Khách khí gật đầu chào, bà giúp con gái chuẩn bị luộc mì.

Ba anh em trai trong nhà luôn coi Mạt Mạt như "lệnh bà", ai nấy đều nghe theo răm rắp. Liếc nhìn nhau, chẳng ai muốn dây dưa với Liên Quốc Trung để hỏi han gì cả, đều lủi thủi về phòng. Phòng khách bỗng chốc trống trơn, chỉ còn lại Liên Quốc Trung và Thu Hoa ngượng ngùng.

Liên Quốc Trung nhíu mày, thầm mắng mấy đứa con, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không biết. Ông quay sang nói với Liên Thu Hoa: "Cháu ngồi chơi một lát, bác đi tìm Mạt Mạt, thu xếp chỗ ở cho cháu."

Liên Thu Hoa ngoan ngoãn gật đầu: "Phiền đại bá rồi ạ."

Liên Quốc Trung vào bếp, hạ giọng: "Con gái, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Mạt Mạt đang quấy mì: "Cháu nghe thấy cô ta nói xấu cháu sau lưng."

Liên Quốc Trung không tin: "Bác thấy Thu Hoa ngoan ngoãn lắm mà, chắc là hiểu lầm thôi!"

Điền Tình đứng về phía con gái: "Nó nói cái gì?"

Mạt Mạt kể lại nguyên văn những lời hôm đó, đồng thời tiêm cho ba một mũi phòng ngừa, đừng vì là cháu gái mà bênh vực: "Ba à, ba mở to mắt ra mà nhìn người, đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài."

Điền Tình giận tím mặt, véo Liên Quốc Trung: "Con bé còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, đấy là lời người ta nói à?"

Liên Quốc Trung xuýt xoa. Ông tin con gái mình, từ nhỏ Mạt Mạt đã không biết nói dối, hơn nữa, Tết nhất mới gặp Thu Hoa, trước đây có mâu thuẫn gì đâu.

Ông lẳng lặng ngồi xuống, rít mấy hơi thuốc: "Đã đến rồi, bác là bác cả cũng không thể đuổi người đi được. Người ngoài lại dị nghị nhà mình. Dù sao cũng chỉ ở mấy hôm thôi mà."

Điền Tình hừ một tiếng, chấp nhận quyết định của chồng, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái: "Con cháu bác bụng đầy mưu kế đấy. Nó thừa sức tự tìm đến nhà mình, địa chỉ có thiếu đâu, cứ nhất định phải ra tận xưởng thép đợi bác, bác dẫn vào cửa rồi thì ai mà đuổi đi được."

Mạt Mạt nhìn mẹ, có chút thán phục, đúng là "nhất tiễn xuyên tâm"!

Liên Quốc Trung nhìn vợ mấy lần: "Không ngờ, đồng chí Điền cũng có lúc cơ trí như vậy."

Điền Tình vừa vớt mì vừa trợn mắt: "Ông nói thế là có ý gì hả? Chê tôi ngu à?"

Liên Quốc Trung ha ha cười, đi tới giúp vợ bưng thau: "Đâu có, tôi đây là thật lòng khen đồng chí Điền đấy chứ."

Mạt Mạt không tin Liên Thu Hoa đến chỉ để thăm người thân. Nếu là thăm nom thì cả nhà chú thím phải cùng đến chứ. Liên Thu Hoa đến đây chắc chắn có mục đích.

Liên Thu Hoa nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Liên Quốc Trung, mặt mày có chút vặn vẹo. Đến khi Liên Quốc Trung bước ra, cô ta mới lại tươi tỉnh, vội vàng đứng dậy: "Đại bá, để cháu giúp bác."

Liên Quốc Trung khách khí ngăn lại: "Không cần, cháu cứ ngồi là được rồi."

Liên Quốc Trung nghe con gái nói, trong lòng đã có khúc mắc, giọng điệu có chút cứng nhắc. Liên Thu Hoa cắn nhẹ đầu lưỡi, không ngừng tự nhủ phải nhẫn nhịn.

Bữa tối là mì trắng, ăn với tương thịt băm. Nhà có thêm người, hai anh em sinh đôi húp sùm sụp, ăn lấy ăn để, còn không quên để ý đến Thanh Xuyên, sợ em ăn không đủ no.

Liên Thu Hoa ăn một bát nhỏ rồi tự giác buông đũa. Cô ta biết, nhà bác cả không ai muốn tiếp đãi mình. Tuy rằng mì trắng là món hiếm có, cô ta cũng thèm ăn lắm, nhưng vì tương lai, cô ta phải nhịn.

Mạt Mạt vẫn luôn quan sát, trong lòng có chút lo lắng. Liên Thu Hoa nhẫn nhịn hơn người thường, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Sau bữa tối, Mạt Mạt nhất định không chịu ngủ cùng Liên Thu Hoa. Cô bé sợ nửa đêm mình mộng du bóp chết cô ta thì sự thể lớn chuyện. Cô bé kéo em trai về phòng.

Liên Quốc Trung há miệng muốn nói, cuối cùng cũng không mở lời ép con gái. Ai bảo lòng người ta vốn thiên vị. Liên Quốc Trung phân biệt rõ ràng, cháu gái với con gái bảo bối của ông khác nhau đến mấy bậc ấy chứ!

Phòng của hai anh em sinh đôi có cái giường đất rất lớn. Kéo một cái mành ở giữa, hai anh em ngủ một đầu, đầu còn lại dành cho Liên Thu Hoa. Dù sao cũng là anh em họ, không cần câu nệ nhiều.

Liên Quốc Trung sắp xếp xong xuôi, mặt hai anh em sinh đôi vẫn xị ra, chẳng cho Liên Thu Hoa sắc mặt hoà nhã nào. Trong lòng hai đứa, Liên Thu Hoa chẳng khác gì người ngoài xông vào. Hừ một tiếng, hai đứa đi tìm Mạt Mạt.

Liên Thu Hoa đợi Liên Quốc Trung kéo mành đi ra ngoài, vội gọi lại: "Đại bá, cháu có chuyện muốn nói với bác."

Liên Quốc Trung dừng bước: "Chuyện gì?"

Hai mắt Liên Thu Hoa rơm rớm nước mắt: "Cháu muốn nhận lỗi. Lần trước cháu ghen ghét em Mạt Mạt, còn nguyền rủa em ấy. Tất cả là do cháu không tốt, cháu biết mình sai rồi."

Liên Thu Hoa vừa nói vừa khóc, vai run run. Liên Quốc Trung thở dài. Dù sao cũng là người sau, nhận ra được lỗi lầm là tốt rồi: "Được rồi, đừng khóc nữa. Cháu đi đường cả ngày rồi, nghỉ ngơi cho khỏe."

Liên Thu Hoa đã nắm chắc tính tình của Liên Quốc Trung, thích những người dám làm dám chịu. Chờ Liên Quốc Trung đi ra, cô ta nhịn không được cười. Chỉ có nắm được Liên Quốc Trung, cô ta mới có thể ở lại thành phố này.

Hai anh em sinh đôi ngồi ủ rũ bên giường đất. Liên Thanh Nghĩa lẩm bẩm: "Lương thực vốn đã eo hẹp, bây giờ lại thêm một miệng ăn nữa, vất vả lắm mới được ăn no mấy ngày, lại sắp phải đói bụng rồi."

Liên Thanh Nhân thì bắt đúng trọng điểm: "Không biết đến bao giờ thì cô ta mới đi."

Mạt Mạt mím môi. Đây đúng là một vấn đề. Phải nghĩ cách đuổi Liên Thu Hoa đi mới được.

Sáng sớm hôm sau, Điền Tình vừa dậy, Liên Thu Hoa đã cố ý dậy sớm để giúp đỡ. Điền Tình đẩy cô ta ra: "Cháu là khách, cứ đợi đấy là được."

Điền Tình vốn dĩ đã không thích Liên Thu Hoa. Tuy rằng không thông minh lắm, ông nội cũng không dạy cho bà nhiều chữ nghĩa, nhưng bà đi theo ông nội từ Mãn Châu về đến Đông Bắc, gặp qua đủ loại người rồi, trong lòng bà sáng như gương ấy chứ! Liên Thu Hoa tâm cơ quá sâu, chẳng giống hai vợ chồng chú thím gì cả. Tuy rằng ham của rẻ, nhưng mọi toan tính đều viết hết lên mặt.

Liên Thu Hoa đứng ở phòng khách, mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm vào bếp.

Ăn xong bữa sáng, Điền Tình phải đi làm. Liên Quốc Trung tuy không chạy xe nữa, nhưng cũng phải đến nhà máy. Hai vợ chồng cùng nhau đi.

Mạt Mạt dọn dẹp nhà cửa. Liên Thu Hoa nịnh nọt tiến lên: "Mạt Mạt, chuyện lần trước là do chị sai. Tại chị khó thở quá mới nói lung tung, chị xin lỗi em, em tha thứ cho chị được không?"

Mạt Mạt không hé răng. Liên Thu Hoa nhích lại gần, giật lấy cái chổi: "Em để đó, chị dọn cho."

Mạt Mạt đứng dậy, ném cái giẻ lau xuống: "Được thôi. Dọn xong phòng khách thì nhớ dọn cả tuyết ngoài cửa nữa đấy."

Liên Thu Hoa oán hận nhìn theo bóng lưng Mạt Mạt. Cô ta không phải là người giúp việc. Hít sâu mấy hơi, cô ta mới nhịn xuống không ném cái chổi đi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play