Sáng hôm sau, Mạt Mạt dẫn ba đứa em trai đi dạo một vòng bách hóa tổng hợp. Trong tay cô còn giữ mấy tờ phiếu vải Hướng Triều Dương đưa, không dùng thì phí, sang năm là hết hạn.
Phiếu vải Hướng Triều Dương đưa không giới hạn thành phố, có thể mua ở bất cứ đâu.
Lúc trước, Mạt Mạt đã trả lại phiếu vải cho Hướng Triều Dương. Nhưng khi cô thu dọn đồ đạc ở nhà khách, mấy tờ phiếu vải lại rơi ra từ trong túi. Chắc chắn là Hướng Triều Dương không biết nói với anh cả thế nào, nên anh cả đã lén nhét vào lúc đưa cô về.
Mạt Mạt bực bội vì không trả lại được, lại thấy Tết nhất đến nơi mà phiếu sắp hết hạn, lãng phí thì tiếc quá. Tính ra cũng được một trượng rưỡi vải! Cộng thêm số vải tích cóp ở nhà nữa là được hai trượng, đủ may áo cho cả nhà.
Nhà cô, không tính anh cả, có sáu người. Cô không cần quần áo mới, ba thì quanh năm suốt tháng đi công tác xa, nhất định phải may cho ba một bộ. Hai đứa song sinh may một bộ là vừa, tiện thể đổi cho nhau mặc với quần áo cũ. Số vải còn lại may cho thằng út một bộ, rồi may thêm cho mẹ một cái áo hè nữa.
Mấy tờ phiếu vải này có sức hấp dẫn quá lớn, cân nhắc một hồi, Mạt Mạt quyết định. Nếu hôm nay mua được len, cô sẽ đan cho Hướng Triều Dương một cái áo len để trả nợ ân tình. Còn nếu không mua được len, thì coi như Hướng Triều Dương xui xẻo, cô coi như chưa từng có chuyện phiếu vải này, dù sao thì ông trời cũng không giúp hắn.
Liên Thanh Xuyên lần đầu tiên đến bách hóa tổng hợp, thằng bé không khỏi có chút kích động. Từ khi bước vào đã hết nhìn đông lại ngó tây, mắt không đủ dùng, "Chị ơi, ở đây to thật, nhiều đồ quá!"
Mạt Mạt nắm chặt tay thằng bé, "Ở đây đông người lắm, lát nữa đi đâu nhớ bám chặt chị."
Liên Thanh Xuyên không nén được vẻ hưng phấn, giọng cao hơn bình thường, "Em biết rồi, chị!"
Tầng hai là quần áo và vải vóc, nhưng người mua vải không nhiều lắm. Mạt Mạt khẽ chen vào, "Cô ơi, cho cháu năm thước vải màu xám, ba thước màu trắng, sáu thước vải đen và sáu thước vải xanh lam ạ."
Người bán hàng thấy phiếu trong tay Mạt Mạt, nhanh chóng viết hóa đơn, "Vải bông xám một hào hai một thước, vải bông trắng một hào một thước, vải đen một hào mốt một thước, vải xanh lam một hào ba một thước. Tổng cộng hai đồng bảy hào ba xu, hai mươi thước phiếu vải."
Mạt Mạt đưa tiền và phiếu vải, rồi đưa xấp vải vừa mua cho Liên Thanh Nghĩa. Thằng bé giật mình, "Chị ơi, chị lấy đâu ra phiếu vải đấy?"
"Cái này em đừng lo, cầm lấy đi, rồi đi xem có chỗ nào bán len không."
Mạt Mạt đến chỗ bán len sợi. Vận Hướng Triều Dương cũng không tệ, vì đây là len lông cừu nên giá khá đắt, ít người hỏi mua nên vẫn còn nhiều.
Mạt Mạt nhắm mắt mua hai cân, tổng cộng hết mười hai đồng, xót hết cả ruột. Nhìn lại số vải vừa mua, cô tự nhủ phải nhịn.
Trong tay Mạt Mạt vẫn còn tiền, nên cô cũng tự tin hơn. Liên Thanh Xuyên nhìn mấy món điểm tâm hai mắt sáng rỡ, Mạt Mạt liền móc phiếu gạo ra trả tiền mua cho em.
Hai đứa song sinh thì thèm thuồng bộ truyện tranh đã lâu, Mạt Mạt cũng mua luôn cho chúng một bộ.
Ra khỏi bách hóa tổng hợp, Mạt Mạt quay đầu lại nhìn mấy lần. Nơi này quả là một chỗ tốt, không chỉ có thể kiếm được hàng lỗi, hàng không cần phiếu từ nội bộ, mà còn có thể "tẩy trắng" một số đồ dùng hàng ngày trong không gian của cô nữa.
Mạt Mạt ghi nhớ bách hóa tổng hợp vào trong lòng. Nhưng nơi cô hướng đến nhất vẫn là mấy trạm lương thực hoặc các công ty cung tiêu thực phẩm, nông sản.
Về đến nhà, Liên Thanh Nghĩa cất đồ đạc cẩn thận, rồi lẩm nhẩm tính toán giá từng món. Thằng bé này trí nhớ tốt thật, tính xong xuôi liền xà vào bên cạnh Mạt Mạt, "Chị ơi, anh cả cho chị bao nhiêu tiền thế? Hôm nay chị tiêu hết hai mươi lăm đồng rồi đấy."
Mạt Mạt trợn mắt, "Em hỏi chị có bao nhiêu tiền làm gì?"
Liên Thanh Nghĩa đã lớn tướng rồi mà vẫn cứ lay lay cánh tay Mạt Mạt nũng nịu, "Chị ơi, chị nói cho em biết đi mà!"
"Em tơ tưởng đến tiền của chị để làm gì?" Liên Thanh Nghĩa càng như vậy, Mạt Mạt càng cảnh giác.
Liên Thanh Nghĩa bĩu môi, "Em có làm gì đâu, chỉ là tò mò thôi mà."
Mạt Mạt nhìn chằm chằm Liên Thanh Nghĩa hồi lâu, "Đừng có mà mơ tưởng, anh cả cho chị hai mươi đồng thôi, hôm nay tiêu hết rồi, chị còn phải bù thêm năm đồng nữa, hết sạch rồi."
Liên Thanh Nghĩa kêu rên một tiếng, "Thế thì xe đạp của em..."
Mạt Mạt ngớ người, "Xe đạp gì cơ?"
Liên Thanh Nhân tiếp lời, "Lớp bọn em có một bạn từ tỉnh khác chuyển đến, nhà bạn ấy sang năm chuyển về quê, đang dọn dẹp đồ đạc. Nhà bạn ấy có một chiếc xe đạp nhãn hiệu Vĩnh Cửu, dùng được ba năm rồi, lúc mua là một trăm lẻ năm đồng, giờ bán lại có sáu mươi đồng thôi ạ!"
Mạt Mạt cau mày, "Rẻ quá."
Liên Thanh Nghĩa giải thích, "Nhà bạn ấy chuyển đi gấp lắm, nên nhiều đồ phải bán rẻ. Chiếc xe đạp ấy là bọn em với bạn ấy thân nhất, nên bạn ấy mới hỏi bọn em trước, nếu bọn em không mua thì bạn ấy mới hỏi người khác."
Mạt Mạt nhớ lại kiếp trước hình như không có chuyện mua xe đạp này. Có lẽ kiếp trước cũng có, chỉ là hai đứa song sinh biết nhà không có tiền nên không dám nói ra.
Kiếp này cô đi thăm anh cả, thay đổi tương lai, hai đứa song sinh biết tính anh cả nhất định sẽ cho cô tiền, nên hai đứa mới tơ tưởng đến chuyện này.
Thảo nào tối qua hai đứa cứ ấp a ấp úng, có chuyện muốn nói.
"Hai đứa không nói với mẹ à?"
Liên Thanh Nghĩa cười hì hì, "Có mà bị mắng ấy, mẹ nhất định không đồng ý đâu, sáu mươi đồng cơ mà, mẹ tiếc lắm."
Liên Thanh Nhân cảm thán, "Giá mà có ba ở nhà thì tốt, ba nhất định sẽ đồng ý."
Trong túi Mạt Mạt không thiếu tiền, nên cũng muốn mua. Xe đạp thời này là của hiếm, chẳng khác gì xe Porsche đời sau, dù là xe cũ thì đi ra đường vẫn được người ta ngoái nhìn. Có thể thấy xe đạp khó mua thế nào, phiếu công nghiệp thì dễ gom đủ, nhưng khó nhất là kiếm được phiếu xe đạp.
Mạt Mạt đập bàn, "Mua, nhất định phải mua cho bằng được, qua cơ hội này là hết đấy."
Liên Thanh Nghĩa nghe vậy mừng rỡ, "Chị ơi, chị vẫn còn tiền à?"
Mạt Mạt ho khan một tiếng, hỏi lại, "Hai đứa tích cóp bao nhiêu năm nay, chắc cũng có ít vốn liếng chứ hả?"
Liên Thanh Nhân ỉu xìu, "Có năm đồng, nhưng thiếu nhiều quá."
Liên Thanh Nghĩa hận không thể tát cho mình mấy cái, đáng lẽ nó phải giữ tiền ở chỗ anh hai mới phải. Vừa rồi chị nó ho khan ngượng nghịu, rõ ràng là còn tiền mà.
Mạt Mạt thầm hừ một tiếng, muốn mua xe mà còn không muốn bỏ tiền ra, đúng là mơ đẹp. "Thanh Nhân, em lấy tiền ra đây, gom lại chắc là đủ. Mua xe trước đã, đợi ba về chị trả lại cho hai đứa."
Liên Thanh Nghĩa bĩu môi, trả á? Không lấy của nó là may rồi, nó còn dám mong chờ gì nữa. Nhưng nghĩ đến việc sắp có xe đạp, mặt thằng bé rạng rỡ hẳn lên.
Mạt Mạt giả vờ lấy tiền ra, bốn tờ mười đồng và hai mươi đồng tiền lẻ, "Lần này chị hết vốn riêng rồi đấy, đừng hòng mà moi tiền của chị nữa."
Hai đứa song sinh vội vàng cầm tiền chạy đi, nào còn tâm trí nghe Mạt Mạt nói gì. Cho dù có nghe thấy thì đến lúc cần, chúng cũng chẳng khách khí với chị đâu.
Nửa tiếng sau, hai anh em dắt xe về, cầm sổ hộ khẩu đi làm thủ tục sang tên đổi chủ.
Xe đạp phải đăng ký thì mới thật sự là của mình. Rất nhanh hai anh em đã quay về, miệng cười toe toét.
Liên Thanh Nghĩa vênh váo, "Chị ơi, nhà mình có xe đạp rồi đấy, chị có muốn đi thử không, thích lắm đấy!"
Mạt Mạt xua Liên Thanh Nghĩa ra ngoài, "Đừng có làm phiền chị, chị còn phải nấu cơm."
Liên Thanh Nghĩa vẫn còn đang hưng phấn, kéo em trai chạy ra ngoài. Mạt Mạt bực mình, "Nhớ mặc áo bông cho thằng bé vào, để nó lạnh cóng ra thì đừng trách chị."
"Biết rồi."
Buổi tối, Điền Tình về nhà thấy chiếc xe đạp, hỏi, "Các con mượn xe đạp làm gì đấy?"
Chuyện thuyết phục Điền Tình lại đổ lên đầu Mạt Mạt, hai đứa song sinh đã chuồn mất. Mạt Mạt kể lại đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng nói: "Mẹ à, lần này chúng ta hời to đấy, không lỗ đâu, ba ở nhà cũng sẽ mua thôi."
Trong lòng Điền Tình, vị trí số một là chồng, thứ hai là con gái. Không phải vì con gái học cao hiểu rộng, mà vì con gái lớn lên rất giống người mẹ đã khuất của bà. Chồng đi vắng, trong tiềm thức bà vẫn nghe theo con gái.