Ngày hôm sau, Mạt Mạt vừa bước chân ra khỏi ga tàu, đã thấy Liên Thanh Nghĩa ngửa cổ, rướn người tìm kiếm xung quanh. Vừa thấy Mạt Mạt, cậu ta mừng rỡ chen qua đám đông, gọi lớn: "Chị hai, chị hai!"

Tai Liên Thanh Nghĩa đỏ ửng vì lạnh, Mạt Mạt xót xa nói: "Em đợi lâu lắm hả? Lúc em đi chẳng phải đã hẹn hai giờ rồi sao? Sao em đến sớm thế?"

Liên Thanh Nghĩa thấy Mạt Mạt định che tai cho mình, ngượng ngùng lắc đầu lia lịa: "Thì em sợ đến muộn, không chen được lên phía trước thôi mà!"

Mạt Mạt kéo Liên Thanh Nghĩa ra khỏi cổng ga, cởi khăn quàng cổ ra choàng cho cậu ta: "Đến đây mà không đội mũ gì cả, mau quàng cái khăn này vào."

Liên Thanh Nghĩa lùi lại một bước: "Em là con trai, không đeo khăn của con gái đâu."

Mạt Mạt bực mình: "Em học cái kiểu con trai, con trai ở đâu đấy hả? Cái tốt không học, chỉ học mấy cái vô dụng. Mau đeo vào!"

Liên Thanh Nghĩa vẫn khá sợ Mạt Mạt cau mặt, nên ngoan ngoãn đứng im, để Mạt Mạt quàng khăn. Cậu ta xách thử cái túi của Mạt Mạt, ước lượng: "Chị hai, sao nặng thế? Chị mang gì ngon về đấy hả?"

Mạt Mạt úp mở: "Về nhà rồi biết."

Liên Thanh Nghĩa sốt ruột, nhưng đây không phải chỗ khui đồ, cậu ta giục: "Vậy mình mau về thôi chị, anh hai với thằng út đang ở nhà chờ đấy!"

Liên Thanh Nghĩa hối hả giục về nhà, bước nhanh như chạy. Đừng nhìn thằng nhóc này mới mười bốn, nhưng phổng phao lắm rồi, cao nghều nghệu, mét sáu lăm, cao hơn Mạt Mạt năm phân, chân lại dài, một bước của cậu ta bằng hai bước của Mạt Mạt.

Mạt Mạt lẽo đẽo theo sau, thở không ra hơi: "Em đi chậm thôi, chị theo không kịp!"

Liên Thanh Nghĩa trong lòng chỉ mong xem trong túi có gì, cứ dậm chân, nhấp nhổm: "Chị hai, em chạy về trước nhé, chị cứ từ từ mà về!"

Mạt Mạt nhìn Liên Thanh Nghĩa chạy xa, lẩm bẩm: "Thằng nhóc này đâu phải đến đón chị, rõ ràng là đến đón cái túi!"

Mạt Mạt hít sâu mấy hơi, rồi chậm rãi đi về, đến khi về đến nhà đã là hai mươi phút sau. Vừa đẩy cửa vào, Mạt Mạt đã thấy đồ đạc trong túi bày hết lên bàn. Liên Thanh Xuyên định ôm Mạt Mạt: "Chị hai!"

"Để lát nữa, người chị lạnh."

"Vâng."

Liên Thanh Nhân hỏi: "Chị hai, mấy thứ chị mang về, không phải là chị đi chợ đen mua đấy chứ?"

Liên Thanh Nghĩa không chịu: "Sao lại không cho em đi? Anh thì hay rồi, cứ ở nhà thôi."

Mạt Mạt trừng mắt liếc Liên Thanh Nghĩa một cái rồi giải thích: "Không đi chợ đen. Thịt dê, vịt, đặc sản vùng núi, vải dệt thủ công đều là mua ở chợ phiên gần chỗ anh cả. Len sợi Châu Thị không cần tem phiếu, em mua bốn cân. Quần áo cũ là anh cả cho hai đứa, quần với áo chia nhau thế nào thì tự quyết định đi."

Liên Thanh Nghĩa cứ quanh quẩn bên bàn, mắt không rời khỏi đống thịt dê. So với quần áo, cậu ta quan tâm đến đồ ăn hơn: "Chị hai, chỗ thịt này phải hơn mười cân nhỉ? Tối nay mình làm một bữa thịt dê ăn nhé!"

"Ừ, tối nay làm thịt dê bồi dưỡng."

Mạt Mạt cất len sợi đi, thịt dê để lại một miếng, còn lại bỏ ra ngoài hiên cho đông lại.

Len sợi là Mạt Mạt lấy từ không gian ra, định đan áo len cho anh cả. Thịt dê Mạt Mạt chỉ lấy ra mười cân, hai con vịt, còn lại hàng khô đều lấy ra hết. Trừ phần để lại cho anh cả, trong không gian vẫn còn mười mấy cân thịt dê, một con vịt, đợi dịp thích hợp thì cải thiện bữa ăn.

Hai đứa song sinh quấn lấy Mạt Mạt hỏi han đủ thứ, dù thời đại nào, con trai vẫn tò mò về thế giới bên ngoài.

Mạt Mạt kể chuyện một hồi, vốn đã mệt vì ngồi tàu cả ngày, giờ lại khô cả họng, cuối cùng đành đuổi hai thằng nhóc ra khỏi phòng.

Thằng út từ lúc Mạt Mạt ngồi xuống đã cứ dí sát vào Mạt Mạt, tay nhỏ cứ phải nắm lấy tay Mạt Mạt mới được. Thằng bé này là do một tay cô chăm bẵm từ bé, lần đầu tiên xa cô những bảy ngày, nên cứ dính lấy cô không rời.

Mạt Mạt xoa đầu thằng bé: "Chờ chị lấy đồ ngon cho em."

Liên Thanh Xuyên nhìn viên sô cô la trong tay Mạt Mạt, chưa từng thấy bao giờ: "Chị hai, đây là gì?"

"Sô cô la, có mỗi một viên thôi đấy, tự em ăn vụng nhé, đừng để hai thằng kia nhìn thấy, nếu không lại bảo chị không công bằng."

Liên Thanh Xuyên nắm chặt viên sô cô la trong lòng bàn tay, miệng cười toe toét, chị hai thương em nhất mà: "Chị hai, chị ăn chưa?"

"Chị ăn rồi, chị cố ý để lại cho em đấy."

"Em không nỡ ăn, em để dành ăn từ từ." Vừa nói vừa giấu sô cô la vào người.

Mạt Mạt gõ nhẹ vào trán thằng bé: "Ba anh em ở chung một phòng, em giấu được à? Chỗ tốt nhất là cái bụng, mau tiêu diệt chứng cứ đi."

Liên Thanh Xuyên nhe răng cười: "Vâng ạ!"

Mạt Mạt nằm nhìn thằng út vừa ăn sô cô la, vừa kể tội anh hai nấu cơm dở, rồi khoe mình ngoan, không đi chơi, không ốm đau.

Mạt Mạt nghe xong, mơ màng ngủ thiếp đi. Đến bốn giờ chiều thì bị Liên Thanh Nghĩa đánh thức: "Chị hai, bốn giờ rồi, nấu cơm đi!"

Mạt Mạt khoác áo bông ngồi dậy: "Em nói nhỏ thôi, đừng làm Thanh Xuyên tỉnh giấc."

Liên Thanh Nghĩa bĩu môi, có chút hờn dỗi: "Cũng là em trai, cứ mắng em thôi, với thằng út thì tốt nhất."

Mạt Mạt xỏ giày, bực mình nói: "Em còn biết chị mắng em à? Sao em không nói, ba thằng em, mỗi em là bướng bỉnh nhất, không nghe lời nhất."

Liên Thanh Nghĩa cãi: "Dù sao chị vẫn thích Liên Thanh Xuyên hơn."

Mạt Mạt véo tai Liên Thanh Nghĩa lôi ra khỏi phòng: "Em là anh mà còn ghen với em út, thằng bé ốm yếu, chị quan tâm hơn một chút là đương nhiên. Nhưng chị đối xử tệ với em chỗ nào? Hôm nay em mà không nói ra được lý do, xem chị xử em thế nào!"

Liên Thanh Nghĩa chột dạ. Vừa nãy chị hai vì em út mà mắng mình, trong lòng cậu ta không khỏi tủi thân, cũng thật muốn nói không công bằng, nhưng nghĩ lại thì chị hai đối với ba anh em cũng khá công bằng.

Liên Thanh Nghĩa cười hề hề: "Chị hai, em sai rồi, em sai rồi được chưa? Sau này em không nói thế nữa."

Mạt Mạt lười để ý đến Liên Thanh Nghĩa. Thằng nhóc này càng lớn càng lì lợm, giận dỗi với nó chỉ tổ tức chết mình: "Thôi được rồi, chị đi nấu cơm, em biến khỏi mắt chị đi."

"Tuân lệnh!"

Buổi tối Mạt Mạt hầm canh thịt dê, cố ý bồi bổ cho cả nhà. Xào mộc nhĩ cải trắng, làm bánh ngô.

Điền Tình tối về thấy con gái bình an trở về, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Nhìn đồ ăn trên bàn, bà cau mày: "Mình ở nhà ăn tạm là được rồi, bố các con ở ngoài đường vất vả lắm, sao không đợi bố về rồi mới làm thịt?"

Mạt Mạt đưa bánh ngô cho Điền Tình: "Mẹ, con mang về mười mấy cân thịt dê, ăn dè cũng được đến lúc hết rét. Mẹ yên tâm đi, con biết chừng mực mà."

Điền Tình ngạc nhiên: "Anh con kiếm đâu ra nhiều thịt dê thế?"

Mạt Mạt lại kể lại một lần nữa, rồi gắp canh thịt dê cho Điền Tình: "Mẹ nếm thử đi, canh thịt dê mùa đông bồi bổ nhất."

Điền Tình nhận lấy bát canh: "Mẹ mấy năm không về quê rồi, cũng quên mất là còn có chợ phiên."

Mạt Mạt cũng năm năm không về. Cả nhà họ bị ông nội thiên vị đến tổn thương.

Trong lòng mẹ càng canh cánh, năm đó thằng út chính là bị khí sinh non, hoàn toàn làm tổn thương trái tim người mẹ, cũng không muốn nhắc đến quê quán trước mặt các con.

Mạt Mạt vội chuyển chủ đề: "Con đoán chắc cũng chỉ năm nay thôi, sang năm chắc không có nữa đâu."

Liên Thanh Nghĩa nhanh trí: "Chị hai, có phải chị nghe được gì không?"

Nếu lời đã đến nước này, Mạt Mạt cũng muốn mượn cơ hội này, để người nhà có chút chuẩn bị: "Con cũng nghe thầy giáo nói là nên kín tiếng thì hơn."

Điền Tình vừa nghe liền gật đầu: "Thầy giáo các con hiểu biết nhiều, nghe thầy không sai đâu."

Sau đó, người mẹ hiền Điền Tình hiếm khi nghiêm khắc dặn dò hai đứa song sinh: "Hai đứa từ nay về sau đừng có việc gì thì ít ra ngoài đường thôi, ở nhà ngoan ngoãn cho mẹ nhờ."

Hai đứa song sinh mười bốn tuổi, cái gì nên trải qua cũng trải qua cả rồi, trong lòng cũng có chút lo sợ: "Dạ, bọn con biết rồi."

Lăn lộn, lăn lộn, lăn lộn, mong mọi người ủng hộ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play