Mặt mày Dung Dục sâu lạnh, sợ đánh thức Nam Hi còn đang ngủ, vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại thấy nữ tử trong lòng ngực đã mở bừng mắt, bộ dạng vẫn còn đang buồn ngủ: “Ôn công tử?”
Dung Dục nằm trở lại, rũ mắt nhìn nàng: “Đánh thức nàng rồi à?”
“Vốn dĩ cũng không ngủ được nữa.” Âm thanh của Nam Hi có chút khàn khàn lọt vào lỗ tai Dung Dục, vô cớ trêu chọc tiếng lòng hắn: “Là huynh trưởng của Ôn Lan sao?”
Dung Dục gật đầu: “Chuyện này giao cho ta xử lý là được.”
Nam Hi hỏi: “Chàng định xử lý thế nào?”
Dung Dục điềm đạm nói: “Tối qua không vạch trần thân phận nàng ta là muốn giữ lại thể diện cho tổ phụ nàng ta, nhưng hành động của Ôn Lan không thể tha thứ, Ôn gia cần phải cho bổn vương một câu trả lời.”
Nam Hi ngáp một cái, trong ánh mắt có hơi nước trong suốt hiện lên, giọng nói nàng có chút đã tỉnh ngủ: “Vừa rồi Thanh Dương nói Ôn gia muốn đem Ôn Lan đến núi Bạch Vân, xuất gia tu hành? Hơn nữa còn là chờ sau khi thương thế lành hẳn mới đi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT