Chương 88

Khi nói đến đây, ánh mắt bà Phương lộ rõ sự tự hào. Nhưng nghĩ đến chuyện mẹ A Hào từng định đưa cậu vào ngôi trường kinh khủng đó một lần nữa, sau khi cậu vừa trốn thoát, bà không khỏi nghẹn ngào.

"A Hào là tất cả của bà, sao mẹ nó có thể nhẫn tâm đến vậy? Bà thật không hiểu nổi."

Lâm Thư Nguyệt cười, an ủi bà: "Bà thật may mắn khi có được một người cháu như A Hào. Cháu tin chắc rằng cậu ấy sẽ thành công trong tương lai. Bà cứ chờ ngày hưởng phúc thôi!"

Câu nói ấy làm bà Phương cười rạng rỡ: "Hiện tại bà đã được hưởng phúc rồi. Nếu nó chịu tập trung vào việc học hơn, sau này thi đậu một trường đại học tốt, bà sẽ càng vui hơn."

Lâm Thư Nguyệt nhìn A Hào, cậu mỉm cười đáp: "Nội, con hứa từ giờ sẽ không đi tiệm net nữa. Con nhất định nghe lời nội, học hành chăm chỉ, sau này thi đậu đại học thật tốt để làm nội tự hào."

A Hào nhớ lại những ngày trước, việc cậu hay đến tiệm net đã trở thành câu chuyện bàn tán trong làng. Có người còn đến gặp bà nội cậu để xì xào. Cậu không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần sống tốt với bà là được. Nhưng bây giờ, cậu muốn thay đổi.

Bà Phương liếc nhìn cháu mình, mỉm cười: "Phóng viên Lâm phải làm chứng giúp bà nhé. Nếu nó không giữ lời, bà sẽ giận thật đấy!"

"Được, cháu sẽ làm chứng!"

Không khí đang vui vẻ, bỗng tiếng gõ cửa vang lên. Gương mặt A Hào lập tức sa sầm. Giờ này chỉ có một người có thể đến – mẹ cậu.

Bà Phương nhắc: "Ra mở cửa đi. Nếu là bà ta, cứ cầm chổi đuổi thẳng. Bà ta đã đi lấy chồng, chẳng còn liên quan gì đến nhà này nữa."

Dù không muốn, A Hào vẫn đứng lên đi mở cửa. Nhưng khi cánh cửa vừa mở, gương mặt cậu liền tươi tỉnh: "Sao cậu lại đến đây?"

Lâm Thư Nguyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thấy người đến là Chu Bỉnh Vinh. Trong tay cậu ta xách một rổ trái cây.

Nhìn thấy Chu Bỉnh Vinh, cô nhớ đến những lời cậu từng nói ở phòng y tế. Phải công nhận, cậu nhóc này có chút hài hước và khá kỳ lạ.

"Không hoan nghênh sao?" Chu Bỉnh Vinh chẳng để tâm đến lời A Hào, tiếp tục nói: "Mẹ mình lại đi công tác, ba thì nằm viện mãi chưa về, ở nhà chán chết nên mình đến đây chơi."

Nói xong, cậu tự nhiên bước vào nhà như chốn quen thuộc.

Khi thấy Lâm Thư Nguyệt, cậu ồ lên: "A Hào, nhà cậu có khách à? Đây là chị gái cậu sao? Chị đẹp thật đấy!"

A Hào liếc nhìn Lâm Thư Nguyệt một cái thật sâu, rồi khẽ cong môi mỉm cười: "Cậu không biết chị ấy thật à?"

Chu Bỉnh Vinh trợn mắt: "Nói gì thế, nếu tôi quen một chị đẹp như vậy, làm sao mà quên được?"

Hồi còn được giải cứu, Chu Bỉnh Vinh đã không ngừng lải nhải bên tai A Hào về việc cậu ngưỡng mộ người phụ nữ dẫn đầu cuộc giải cứu như thế nào. Chỉ cần nghe thấy chút thông tin, cậu đã đoán ra A Nguyệt chính là người đó.

A Hào đột nhiên cảm thấy vô cùng hãnh diện. Chỉ có cậu biết rõ thân phận thật sự của Lâm Thư Nguyệt, điều này khiến ánh mắt cậu khi nhìn Chu Bỉnh Vinh đầy vẻ tự mãn.

Chu Bỉnh Vinh chẳng hiểu tại sao A Hào lại nhìn mình như vậy, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cậu xum xoe trước mặt Lâm Thư Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play