Chương 87

Bà nội A Hào đã chuẩn bị xong bữa cơm. Thấy Lâm Thư Nguyệt, bà vội vàng tiến lên, nắm chặt tay cô, xúc động nói: "Thật may là có cháu, cô gái nhỏ à. Nếu không, chẳng biết A Hào đã chịu bao nhiêu khổ cực nữa."

Nói rồi bà định quỳ xuống trước mặt cô.

Nhớ lại cảnh cháu trai trở về với đầy vết thương trên người, bà không kìm được nước mắt. Chồng bà mất sớm, con trai cũng không còn, con dâu thì bỏ đi, để lại một đứa trẻ còn đỏ hỏn. A Hào lớn lên nhờ sự chăm sóc của bà, là tất cả đối với bà.

Từ năm ngoái, bà cảm thấy sức khỏe mình kém dần. Nhưng nghĩ đến việc A Hào còn nhỏ, nếu bà không còn, ai sẽ lo cho cháu? Chính vì thế, khi mẹ A Hào quay lại nhận con, bà đành gạt bỏ ác cảm, mở cửa cho bà ta.

Bà hy vọng có thêm người thân quan tâm đến A Hào, nhưng không ngờ, sự mềm lòng của bà lại đẩy cháu trai vào địa ngục. Những ngày A Hào bị đưa đi, bà không ngủ được đêm nào. Thấy cháu trở về với thương tích đầy người, bà tự trách bản thân già yếu, bất lực không bảo vệ được cháu.

Càng áy náy, bà càng cảm kích Lâm Thư Nguyệt, người đã cứu A Hào.

Lâm Thư Nguyệt vội đỡ bà: "Không cần đâu ạ. Bà nói vậy làm cháu thấy ngại quá. Thực ra, A Hào cũng đã giúp cháu rất nhiều."

Cô nhớ lại những ngày ở trường cai nghiện Internet, nơi phòng y tế bị giám sát chặt chẽ. Nếu không nhờ A Hào, cô đã mất rất nhiều thời gian để thu thập chứng cứ.

"Cháu đói rồi." A Hào ngắt lời, không quen với không khí cảm ơn qua lại này.

Nghe vậy, bà nội cậu nhanh chóng bảo: "Phóng viên Lâm cũng đói rồi đúng không? Vào nhà đi cháu, bà đã chuẩn bị xong bữa cơm rồi."

Bà dẫn họ vào phòng khách, nơi bàn ăn đã đầy ắp món ngon: gà luộc, vịt quay, nghêu xào, và một đĩa rau tươi xanh mướt.

"Đều là mấy món nhà làm, phóng viên Lâm đừng chê nhé."

"Sao lại chê được chứ? Những món này nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Cháu còn phải cảm ơn bà nhiều mới đúng. Bà không biết đấy thôi, đồ ăn ở chỗ cháu làm dở lắm, ngày nào cũng chỉ có mấy món lặp đi lặp lại. Thỉnh thoảng được bữa cơm thêm chút đồ thì cũng chỉ còn lại nước canh." Lâm Thư Nguyệt thật lòng đáp, giọng pha chút hài hước.

"Vậy thì từ giờ cháu cứ hay ghé qua đây ăn cơm nhé, nhà cũng không xa. Lúc nào cần, bà sẽ bảo A Hào ra đón."

Hai người vừa ngồi xuống, A Hào đã bê cơm ra, đặt trước mặt họ.

Bà nội A Hào, họ Phương, giới thiệu mình với Lâm Thư Nguyệt, bảo cô cứ gọi là "bà Phương." Bà cũng thân thiết gọi cô là "A Nguyệt."

Trên bàn cơm, bà Phương kể rất nhiều chuyện. Qua đó, Lâm Thư Nguyệt biết trước đây A Hào thường trốn học đi tiệm net, làm việc trong game để kiếm tiền.

"Hồi trước bà còn khỏe, có thể làm việc kiếm chút thu nhập. Nhưng mấy năm gần đây sức khỏe kém đi, chỉ trồng ít rau xanh mang ra đầu làng bán, đủ để trang trải chi phí sinh hoạt. A Hào hiểu chuyện lắm, thấy bà vất vả nên tự mình tìm cách kiếm sống. Tiền nó kiếm được không ít, bà còn dùng tiền đó mua thuốc. Nó học hành cũng không hề lơ là, nên bà mới yên tâm để nó ra ngoài như thế."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play