Chương 89
Cậu không có ý gì khác, đơn giản chỉ vì thích những người đẹp, bất kể nam hay nữ. Gặp ai xinh đẹp, cậu đều muốn làm quen, kết bạn. Thực tế, lý do ban đầu khiến cậu chơi với A Hào cũng có phần vì cậu ta khá điển trai.
Bà Phương đã quen với tính cách hoạt bát của Chu Bỉnh Vinh, bà bảo A Hào đi lấy thêm bát đũa. Chu Bỉnh Vinh cũng không khách sáo, vừa nhận được đã lập tức gắp thức ăn.
"Đồ ăn ở đây đúng là ngon hơn hẳn. Nhà tôi toàn bảo mẫu nấu cơm, tay nghề bình thường lắm, không có hương vị như này."
Với sự góp mặt của Chu Bỉnh Vinh, bữa cơm trở nên rộn ràng hơn hẳn. Bà Phương và Lâm Thư Nguyệt không nhịn được cười trước những câu chuyện tếu táo của cậu.
Riêng A Hào thì có chút khó chịu với sự hiện diện của cậu bạn, nhưng không thể làm gì hơn. Dù sao cậu cũng không có khiếu hài hước như Chu Bỉnh Vinh.
Buổi chiều, khi Lâm Thư Nguyệt chuẩn bị đi làm, A Hào nhất quyết đòi tiễn cô, còn Chu Bỉnh Vinh cũng hăm hở đòi đi theo.
Khi cô đã vào tòa nhà làm việc, hai cậu thiếu niên quay lại. Đi được một đoạn, Chu Bỉnh Vinh nói: "Sáng nay Tiểu Nghệ nhắn tin cho tôi, bảo cha mẹ cô ấy rất tức giận. Dù không biết huấn luyện viên làm gì cô ấy, họ vẫn cho rằng cô ấy làm gia đình mất mặt. Mẹ cô ấy còn nói thẳng rằng cô ấy nên chết đi."
"Bà còn nói, từ khi chuyện gửi cô ấy vào trường cai nghiện Internet bị người thân biết, ai cũng chỉ trích cha mẹ cô là nhẫn tâm. Cha mẹ cô vốn trọng sĩ diện, giờ bị chê trách nên trút hết giận lên cô ấy."
Chu Bỉnh Vinh tiếp tục kể: "Khi còn trong trường cai nghiện Internet, các nữ sinh đã phải chịu nhiều điều kinh khủng hơn bọn mình. Ra ngoài, bọn mình không muốn ai trở thành người gây tổn thương họ thêm nữa. Nhưng vẫn có những bậc cha mẹ chẳng quan tâm đến những gì con gái mình đã trải qua, chỉ biết mắng nhiếc, dè bỉu."
A Hào nghiêm mặt: "Nếu không được, thì để cô ấy ra ngoài sống. Tìm một công việc ở đây, còn hơn phải chịu đựng trong ngôi nhà đó."
"Đúng vậy, tôi cũng khuyên cô ấy như thế. Nhưng quyết định thế nào còn tùy vào cô ấy." Chu Bỉnh Vinh thở dài, lần đầu để lộ nét mặt mỉa mai: "Có những bậc cha mẹ, thật sự không xứng làm cha mẹ."
Cậu cười nhạt: "Như ba mẹ tôi đấy. Sinh tôi ra nhưng không hề nuôi nấng một ngày nào, chỉ ném tôi cho bà ngoại, rồi lại đưa cho bảo mẫu chăm. Cả tuổi thơ tôi chẳng biết cơm no là gì.
Khi tôi lớn, họ bắt đầu thăng tiến, rồi quay sang đòi hỏi tôi phải hoàn hảo theo ý họ. Tôi không cần sự quan tâm muộn màng của họ, càng không cần họ tống tôi vào những nơi như trường cai nghiện Internet.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ học thật tốt, vào đại học, rồi rời khỏi họ. Nếu họ muốn một đứa con ngoan, thì hãy sinh thêm đi, còn tôi coi như đã chết rồi."
Hai thiếu niên vừa đi vừa bàn bạc về con đường tương lai của mình.
Trước khi bước chân vào trường cai nghiện Internet, cả hai chưa từng nghĩ đến chuyện lập kế hoạch cho tương lai. Nhưng sau khi rời khỏi nơi đó, họ bắt đầu có những ý niệm mơ hồ về con đường mình sẽ đi.
-
Lâm Thư Nguyệt trở về văn phòng, bật máy tính và bắt đầu tìm hiểu thông tin về khái niệm "nghiện internet" cũng như các vấn đề tâm lý liên quan đến thanh thiếu niên.