Chương 86

"Bà đã lớn tuổi, cưới về đã nhiều năm nhưng không sinh được thêm đứa con nào. Vì vậy, bà muốn đưa em về nuôi để sau này dưỡng già. Nhưng em thì lại chẳng ra gì, nên bà mới quyết định gửi em vào trường cải tạo đó, không còn cách nào khác."

"Bà còn bảo em, dù trường học đó có bị đóng cửa cũng không sao. Ở các thành phố khác vẫn còn, bà sẽ tìm cách đưa em sang đó. Bà nói em nhất định phải cải tạo tốt, để chồng bà vui, sau này ông ấy mới để lại tài sản cho em."

Nhắc đến mẹ, A Hào thay đổi hẳn thái độ. Vẻ vui vẻ ban nãy đã biến mất, thay vào đó là biểu cảm mỉa mai khi nhớ đến gương mặt đầy toan tính của bà.

Cậu cười khẩy: "Em mà phải nghe lời bà sao? Chồng bà giàu thì liên quan gì đến em? Em không sống nổi hay sao mà phải thèm tiền của ông ta?"

"Ngay lập tức, em quay lại đồn công an, yêu cầu cảnh sát gọi điện cho chồng bà ngay trước mặt bà. Chồng bà là người có uy tín, nghe vậy liền kêu bà về ngay lập tức."

"Em chưa bao giờ muốn sống chung với bà. Nếu không vì muốn bà nội em yên tâm, thì em đã chẳng để bà bước chân vào nhà em."

"Bà nội nói từ giờ sẽ không đặt hy vọng vào người đàn bà đó nữa. Sáng nay bà ta đến tìm em, nhưng bà nội không cho vào, còn cầm chổi đuổi đi."

Lâm Thư Nguyệt lặng lẽ lắng nghe, rồi khi đi ngang qua một cửa hàng, cô mua một cây kem, đưa cho A Hào.

A Hào cầm cây kem mát lạnh, vừa ăn vừa nhìn người chị đã cứu cậu ra khỏi địa ngục. Trong lòng cậu như được chữa lành cả thể xác lẫn tâm hồn.

Sau khi gửi thư xong, Lâm Thư Nguyệt nói:

"Hôm nay chị nhận được nhiều lá thư, hầu hết là từ các học sinh từng ra khỏi trường cai nghiện Internet gửi đến. Có người vẫn còn bị ám ảnh bởi những gì đã trải qua, nhưng cũng có người đã vượt qua được và hy vọng vào tương lai."

Cô nhìn cậu, giọng nhẹ nhàng: "A Hào, em còn trẻ lắm. Những gì xảy ra ở trường cai nghiện Internet chỉ là một trong rất nhiều trải nghiệm của cuộc đời. Hãy để nó qua đi, nhìn về phía trước. Cuộc sống còn dài, em sẽ gặp rất nhiều chuyện, tốt có, xấu có. Đừng để quá khứ níu giữ mình. Thay vào đó, hãy biến nó thành bài học để trưởng thành hơn."

Đôi mắt A Hào đỏ hoe. Những trải nghiệm ở trường cai nghiện Internet như một vết thương sâu mà cậu nghĩ sẽ đi theo suốt đời.

Hai ngày sau khi rời khỏi đó, đêm nào cậu cũng mơ thấy những cảnh tượng kinh hoàng: các huấn luyện viên cầm roi, cây thước, hay Tiêu Trường Hâm giơ bàn ủi nóng đỏ và các thiết bị tra tấn. Họ đuổi theo cậu, dù cậu trốn thế nào cũng không thoát được.

Những giấc mơ khiến cậu tỉnh dậy giữa đêm, mắt trợn tròn đến sáng mà không dám để lộ, vì sợ bà nội lo lắng. Vì bà, cậu phải tiếp tục bước đi. Nhưng quá khứ như một con quái vật, cứ chực chờ tấn công, cắn xé linh hồn cậu, khiến nó rỉ máu từng ngày.

A Hào giơ tay lau nước mắt, một lúc lâu sau mới ăn hết cây kem rồi nói với Lâm Thư Nguyệt: "Hôm nay trời nắng quá, chói thật."

Lâm Thư Nguyệt chỉ cười, không vạch trần cảm xúc của cậu. Hai người cùng nhau đến nhà A Hào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play