Chương 66

Hàng Gia Bạch nhìn thấy sự dè chừng trong mắt bọn trẻ, liền lấy giấy chứng nhận ra, trao cho Lâm Thư Nguyệt để đưa cho chúng. Anh nhẹ nhàng nói: "Tôi là Hàng Gia Bạch, thuộc đội điều tra hình sự của Cục Công an Bằng Thành. Đây là giấy chứng nhận của tôi."

Lâm Thư Nguyệt đưa giấy chứng nhận cho A Hào. Nhưng A Hào chưa từng thấy qua giấy tờ cảnh sát, không phân biệt được thật giả, bèn chuyền cho người khác. Cuối cùng, tấm giấy chứng nhận đến tay Chu Bỉnh Vinh – người duy nhất trong nhóm từng thấy giấy chứng nhận này vì nhà cậu có người làm trong ngành công an.

Chu Bỉnh Vinh cẩn thận kiểm tra, sau đó gật đầu: "Là thật."

Bọn trẻ ngay lập tức tin tưởng, vì chúng rất tín nhiệm Chu Bỉnh Vinh.

Một vài nữ sinh đưa tay che miệng, nước mắt lăn dài xuống má.

Hàng Gia Bạch lùi sang một bên, để các nữ cảnh sát tiến vào. Những nữ cảnh sát nhìn thấy những vết thương trên người đám nữ sinh, không kiềm được mà đỏ hoe mắt. Dưới sự trấn an dịu dàng của họ, các nữ sinh cuối cùng òa khóc.

Các nữ cảnh sát đưa những đứa trẻ đến khu vực chờ xe cứu thương. Một số nữ sinh sợ hãi khi thấy bóng dáng áo blouse trắng của các bác sĩ, khiến họ lập tức cởi bỏ áo khoác để trấn an bọn trẻ. Không còn bộ áo trắng, những đứa trẻ dần thả lỏng hơn, ngoan ngoãn lên xe cứu thương.

Cơn mưa càng lúc càng lớn. Lâm Thư Nguyệt đứng bên nhìn từng chiếc xe cứu thương rời đi, chở theo các học sinh bị thương.

Trước khi bị đưa lên xe, A Hào đột nhiên chạy về phía cô. Đứng dưới cơn mưa, mái tóc ướt sũng, đôi mắt cậu ánh lên vẻ nghiêm túc: "Chị... Em có thể biết tên của chị được không?"

Gương mặt A Hào vẫn còn vết thương chưa lành, bị nước mưa xối vào càng thêm rõ ràng. Cậu chớp chớp mắt, cố gạt đi nước mưa rơi vào.

Cậu thiếu niên với mái tóc không theo khuôn phép cùng ánh mắt bướng bỉnh đứng đó, như một giấc mơ thoáng qua trong tâm trí Lâm Thư Nguyệt, chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc.

Cô bình tĩnh nhìn cậu một lúc, cố nén nghẹn ngào nơi cổ họng, nhẹ giọng nói: "Từ Thư Hào, chào em. Chị là Lâm Thư Nguyệt."

Đôi mắt của A Hào lập tức mở lớn, kinh ngạc. Cái tên "Lâm Thư Nguyệt" không xa lạ với cậu. Đó chính là cô gái từng hẹn giữa trưa sẽ cùng cậu chơi game.

Thảo nào chị ấy trông quen thuộc đến vậy! Thì ra là chị ấy! Không ngờ chị ấy lại là một phóng viên!

A Hào bất chợt nở nụ cười đầu tiên từ khi bước chân vào ngôi trường này. Cậu cảm thấy Lâm Thư Nguyệt chắc chắn là thiên sứ do trời cao phái xuống để cứu mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play